QUÊN-NHỚ!
Chiều rơi mưa thả hồn qua song cửa
Ngơ ngác nhìn con phố nhỏ buồn tênh
Nhức nhối trong em một nỗi nhớ chông chênh
Lòng nhen lại mênh mang miền quên- nhớ.
Yêu thương ra đi sao nghẹn ngào bỡ ngỡ
Một nỗi đau thốt mãi chẳng thành tên
Để mỗi đêm nghe giọt nhớ sầu rên
Dù đã nhủ - cố quên thôi mình ạ!
Có khác gì đâu chỉ là người xa lạ
Sao phải ngậm ngùi ôm diết thương đau
Cũng có phải đâu là dấu yêu tình đầu
Sao tim khờ, cứ ngược về miền nhớ ?
Giấc mơ ngọt ngào giờ đây thành vụn vỡ
Câu thơ yêu...nào nguyên vẹn như xưa
Kỉ niệm êm đềm giờ nắng xa đưa
Dù mưa vẫn thế, không mảy may thay đổi.
Thương duyên mình sao mãi hoài qua vội
Tình chưa say đã quên mất lối về
Để đêm đêm môi mặn với cơn mê
Ôm gối chiếc ngậm ngùi niềm cô độc


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét