Phải chăng em thực sự mỏi mệt! Phải chăng em đã thực sự sợ hãi bởi con đường phía trước quá dài. Phải chăng trong lòng em không nguôi day dứt với ý nghĩ sẽ làm anh tổn thương.... Phải chăng vì yêu anh mà em ..... dừng lại.
Em dừng lại để xót xa, em dừng lại để đau khổ, em dừng lại để tự trừng phạt mình...Trái tim yêu anh đắm đuối đã làm em quên mất con đường đầy chông gai mà em sẽ phải vượt qua ,chỉ em thôi, không thể nào là anh đâu cho dù em hiểu có anh bên cạnh mọi thứ sẽ trở lên dễ dàng.....
Tình yêu là gì anh nhỉ, là gì mà sao em chưa một lần được tận hưởng nó trọn vẹn. Xa hoa và quý giá đến mức làm cho con người chỉ có thể nhận và trao chứ không thể vay mượn từ bất kỳ ai....
Yêu anh, em đã từng lo sợ khi nhìn thấy quãng đường trước mắt mờ mịt quá! Em đã quen với bóng tối của nó nhưng anh thì chưa một lần đứng trước, chưa một lần chứng kiến những khấp khểnh gian truân và mệt mỏi ấy... Dù em vẫn hằng mơ ước mình sẽ được cùng anh đi đến cuối con đường, nhưng em lại không đủ can đảm nhìn anh mỏi mệt, càng lo lắng một điều nếu mình đi được tới đích... anh sẽ thực sự cảm nhận niềm hạnh phúc mà em mang tới anh không ?
Em dừng lại.
Dừng lại để trong lòng em vẫn còn anh, dừng lại để em vẫn thật hạnh phúc khi nhớ đến những kỷ niệm về anh... Dừng lại để làm anh buồn, làm tim em đau đớn nhưng thời gian sẽ chữa lành vết thương, và anh sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc thực sự của mình ... Dừng lại để con đường đầy sự mệt mỏi ấy, anh sẽ không phải đi qua.... Dừng lại để khi nghĩ đến điều đó lòng em thấy nhẹ nhàng và vui bởi niềm vui sau đó của anh...
Có những tình yêu gọi là buông tay" bỗng thấy bài hát này thật hay và ý nghĩa ....
Dẫu biết rằng khi đã dừng lại thì thật khó sẽ có thể bước tiếp... nhưng em muốn mình cùng dừng lại.
Bởi em ao ước... tình yêu trao anh phải ...thật trọn vẹn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét