Hiển thị các bài đăng có nhãn Suy ngẫm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Suy ngẫm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

Hạn sử dụng của tình yêu.




Hạn sử dụng của tình yêu...

Ngày xa xưa hay đến tận bây giờ, Tình Yêu vốn được đóng gói sẵn trong những cái hộp thắt nơ xinh xinh trên thiên đường. Sau đó Tình Yêu mới được gửi xuống trần gian theo đường tàu lửa Giấc Mơ hay như hiện tại là bằng tàu cao tốc (nên mới sinh ra những "tình yêu sét đánh"). Cách đóng hộp chẳng thay đổi là mấy, khác chăng chỉ là ngày xưa làm dạng thủ công. Hộp tình yêu làm ra ít nhưng cực kỳ chất lượng, còn bây giờ tất cả đều có máy làm thay,trách nhiệm của các thiên thần nhẹ nhàng hơn nên cũng hay lơ đễnh mà không xem xét kỹ các hộp Tình Yêu. Vì vậy mới có hộp nhạt phèo, hộp quá đậm đặc, thậm chí hộp không có gì...

Lại kể tiếp chuyện xưa...

Trong mẻ xuất xưởng những hộp Tình Yêu đầu tiên, khi các Thiên Thần mang đến hỏi Thượng Đế quyết định nên đóng hạn dùng mấy năm: một năm, hai năm, hay mười năm, thì Thượng Đế đã mỉm cười đáp: " Các ngươi đừng in hạn sử dụng.Ta đã có chủ ý của ta."

Và các hộp Tình Yêu được ban phát xuống trần gian với hạn sử dụng không ghi chi cả. Ai nhận được nó, mở ra rồi thì không bao giờ còn giống như trước nữa. Nó làm người ta khóc, người ta cười, hạnh phúc và cả đau khổ; làm con người ta say đắm, ngất ngây như nếm mật ngọt, lại có khi ê chề, muốn quên đi tất cả.
Các đôi mới vừa yêu nhau rất nồng nàn, mãnh liệt. Nhưng sau một thời gian, tình cảm cứ như vơi dần.
Đàn ông thì cứ thắc mắc: "Ngày xưa cô ấy dịu dàng bao nhiêu, thì bây giờ ngoa ngoắt bấy nhiêu."
Phụ nữ cũng cảm thấy không hài lòng: "Trước đây anh ấy rất tinh tế, còn hiện tại thì vô tâm lạ kỳ?"

Thế là mọi người nháo nhào cả lên "Hộp Tình Yêu hết hạn sử dụng rồi!"

Rồi họ ngày đêm khẩn cầu xin được ban tặng hộp Tình Yêu mới. Có người được toại nguyện, có người chờ đợi mỏi mòn trong tuyệt vọng. Vì ai nhận được hộp Tình Yêu là một chuyện ngẫu nhiên, và tùy duyên mà thôi.

Các thiên thần nghe những lời van xin, cầu nguyện thống thiết ngày càng nhiều thì đâm ra mệt mỏi. Họ bèn kéo nhau đến gặp Thượng Đế xin người hãy in hạn sử dụng hộp Tình Yêu là một trăm năm để chẳng còn ai phải than thở vì Tình Yêu hết sớm quá nữa.

Thượng Đế nghe xong mỉm cười. Người lấy cho các thiên thần xem con dấu dùng để in hạn sử dụng của hộp Tình Yêu mà Người chưa bao giờ sử dụng: "Vô thời hạn". Vâng đúng là vô thời hạn. Tình yêu không có tuổi, không bị bào mòn, và cũng không bao giờ cạn kiệt hay ngừng thổn thức theo thời gian.

Các thiên thần càng thêm ngạc nhiên:"Nếu thế sao con người ta lại hết yêu nhau nhanh đến vậy?"

Thượng Đế lại cười: "Hộp tình yêu không phải là hết hạn mà là bị họ làm hỏng mất rồi

Cái gì cũng phải đọc kỹ trước khi sử dụng. Tình yêu là vĩnh cửu, vô thời hạn. Nhưng cách yêu như thế nào để giữ được tình yêu đó là cả một vấn đề. Con người ta chỉ suốt ngày nói rằng yêu, yêu lắm, yêu mãi mãi. Nhưng họ không bao giờ chịu học "cách yêu thương một người" nên cuối cùng tự làm mất đi tình yêu của chính họ mà thôi." (st)




Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

Có thứ tình gọi là Tình Ảo ư .....



Có thứ tình gọi là Tình Ảo ư ???

Thế giới ảo là gì : trước tiên tớ nghĩ là nơi mà mọi thứ đều hoàn hảo và tốt đẹp, là nơi mà người ta thể hiện mình bằng những character ảo (những đoạn code lập trình) hay những avatar biểu trưng cho phong cách và sở thích của mỗi người trong thế giới thực tại... Điều đáng nói ở đây đó là không một đoạn code lập trình nào có đủ khả năng đảm nhiệm vai trò của một trái tim, môi trường online chỉ có sức sống và trở nên có hồn khi nó được tiếp máu từ chính những con tim đang đập rộn rã trong cái "thế giới thực" này.....

Thật buồn cười khi có những câu trả lời như "thì yêu cho vui thế thôi à", hay "khi không gặp cũng thấy nhớ nhưng có biết là ai đâu bận tâm làm gì cho mệt" thậm chí "mình có vợ con rồi nhưng vẫn có một tình yêu riêng trong thế giới ấy, ở đó mình và vợ "ảo" yêu thương và quan tâm chăm sóc cho nhau rất nhiều"..... Tớ thấy sao mà buồn cười ghê ghớm thế không biết, người nói được những câu ấy chắc hẳn cả cuộc đời chỉ biết nghĩ đến cái bản thân mình, tại sao anh ta không coi đó là một sự lừa dối người phụ nữ vẫn chung sống với mình nhỉ, hành động đó có khác việc ngoại tình khi mà những lời yêu thương vốn chỉ để dành cho một người nay lại được thường xuyên tặng cho một người khác mà đâu phải từ miệng nhân vật anh ta chơi, rõ ràng những lời đó vẫn phải được thốt ra từ chính môi mép anh ta, thứ mà anh ta đã dùng để dụ dỗ và lừa gạt người phụ nữ bên cạnh mình. Trong mắt tớ người như thế này thật đáng xem thường và có thể danh được là kẻ già mà chưa lớn, nông cạn và ích kỉ, nếu thấy ghét quá thì có thể gọi là đồ đê tiện.

Nếu anh ta thừa nhận tình yêu đó và chấp nhận rằng bản thân là một kẻ đa tình ngu ngốc thì có lẽ còn dễ chấp nhận và tha thứ hơn, đằng này anh ta đơn giản xem đó chỉ như một thú vui tiêu khiển, xem thường tình yêu và chối bỏ những trách nhiệm liên quan đến một người mà anh ta vẫn mở miệng nói là "yêu đương" này nọ. Như vậy, cái cô gái "ảo" nào đó vô tình đã trở thành một món đồ chơi rẻ tiền để thoả mãn cho cái cuộc vui chinh phục bằng môi mép của anh ta mà thôi - chỉ thế!

Vì vậy "thế giới ảo" đó chẳng qua chỉ là một tấm gương phản chiếu hình ảnh của cuộc đời không hơn không kém, nếu có hay thì chỉ hay ở chỗ là nó biết "tút" cho đẹp và bóng bẩy cái vẻ bên ngoài mà người ta thèm khát mà thôi, nhưng như thế nó chỉ là một tấm gương không hề phẳng như những tấm gương trong nhà cười "đúng là vui đấy song vì không thực nên đôi khi phải cười ra nước mắt.....

Tớ không nghĩ có tình yêu ảo đâu nên nếu yêu thì hãy chỉ yêu một người, một thôi, dù là ở đâu (ngoài đời hay thế giới ảo) bạn nhé! Yêu xa tất nhiên là phải mong mỏi, phải chờ đợi, nhưng cũng đâu khác việc khi người mình yêu đi công tác hay du học là bao, đi bao lâu, rất lâu? thì cũng sẽ có lúc trở về!

Lửa thử vàng, chờ đợi thử tình yêu mà......


Tớ cảm ơn S
Gặp lại các bạn sau một vài tuần nhé!
Miss..........

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Sự bao dung






Học cách tha thứ


Biết tha thứ cho những người làm ta đau đớn sẽ mang lại một cảm giác yên bình mà ta không thể có được khi ôm lấy mối hận thù. Ngoài ra, tha thứ còn làm ta khoẻ mạnh hơn cả về thể chất lẫn tinh thần.

Một nghiên cứu tại Đại học Hope ở Michigan, Mỹ, đã cho thấy con người bị căng thẳng về tim mạch đáng kể khi họ hình dung kế hoạch trả thù những người làm đau mình. Nhưng sức ép sẽ giảm đi rất nhiều khi họ mường tượng đến cảnh tha thứ cho những người phạm lỗi. Các nhà khoa học tại Đại học Stamford cũng tìm thấy những ai biết thứ tha có các cơn giận dữ và triệu chứng stress ít hơn rất nhiều so với những người giữ mãi mối hận.

Để vết thương mau lành, hãy làm theo những lời khuyên sau:

Đừng đợi nhận được lời xin lỗi

Thông thường chúng ta rất biết cách bảo vệ lẽ phải của mình: “Không lý gì tôi phải tha thứ cho hắn trước trừ phi hắn thừa nhận sai phạm và xin lỗi tôi.”

Nhưng nếu chúng ta chấp nhận tha thứ trước khi nhận được lời xin lỗi thì chúng ta sẽ tránh được tình trạng tâm trí bị đeo đẳng bởi cơn giận dữ trong khoảng thời gian dài. Thường thì chính chúng ta mới là người gánh chịu các thiệt hại do sự tức giận gây ra. Điều này có khác gì bạn tự mình đặt niềm vui, sự thanh thản dễ chịu của bản thân vào tay người khác?

Tìm cách thông cảm với sự xúc phạm

Người ta có thể đã hành động vì sự vô tâm, nỗi lo sợ hoặc niềm đau của chính họ. Có một câu nói rằng: Đằng sau bất kỳ hành động thô lỗ nào, thường là một chuyện đau lòng.

Hãy tự đặt mình vào vị trí của người lầm lỗi, hoặc viết một bức thư cho chính mình dưới quan điểm của họ.

Đừng quên bản thân cũng từng phạm lỗi

Thường sẽ đau đớn hơn rất nhiều khi chính mình phải suy ngẫm về lỗi lầm của mình. Nhưng cần phải làm thế để tìm lại sự cân bằng. Nhìn vào sự thật này để thấy rằng người khác có thể tha thứ cho mình thì tại sao mình không thể làm điều này nhỉ?

Làm mới sự tha thứ

Những cảm giác đau đớn sẽ vẫn tồn tại cho dù bạn đã bỏ qua chuyện cũ. Có những lúc bạn sẽ cần phải làm mới lại sự tha thứ của mình. Nhưng vượt qua sự hận thù sẽ làm bạn thảnh thơi bước tiếp. Nghiên cứu cũng cho thấy những ai tha thứ sẽ cảm thấy nỗi đau không còn nặng nề như trước.

Cuối cùng, đưa bản thân vào danh sách tha thứ

Tha thứ cho người cũng chính là tha thứ cho bản thân.

(sưu tầm)

Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010

Tờ bạc năm trăm





Tờ bạc năm trăm...


Ông cho một tờ bạc năm trăm mới cứng. Chú bé lôi ra lôi vào, ngắm nghía nó hoài. Ít hôm sau chú đem tiền mua mấy viên bi. Cô bán hàng nhận được tờ bạc đẹp, tỉ mỉ ghép xếp nó với mấy tờ bạc mới thành những ngôi sao tặng một người bạn cùng lớp. Một ngày anh chàng tặng niềm hi vọng nhỏ nhỏ đó cho một người ăn mày tật nguyền.

Người ăn mày gỡ ngôi sao ấy ra, nhập tờ bạc với những đồng tiền cũ bẩn khác. Đối với ông ta điều quan trọng lúc đó là phải có đủ tiền để mua thuốc chữa cảm. Tờ bạc nằm trong tiệm thuốc tây dưới bàn tay sạch sẽ của anh dược sĩ trẻ vài ngày. Rồi nó được dùng trả tiền thừa cho một người phụ nữ trung niên.Người phụ nữ khi ra đường, bất ngờ bị giật giỏ. Tất cả tiền trong giỏ chỉ đủ cho tên cướp mua ma túy thỏa mãn cơn vật vã.

Tờ bạc bắt đầu rách dần, rách vài lỗ nhỏ. Nó trải bao vui buồn, qua tay bao người: chị hàng cá, người quét rác…Có lần có còn thấm cả máu của một người lượm ve chai do chị cào phải mảnh thủy tinh. Rồi tờ bạc đến tay chị bán chè. Chị dùng nó thối lại cho cô bé ăn quà xinh xắn có nước da trắng trẻo. Khi về đến nhà, mẹ cô bé nhìn thấy tờ tiền đen đủi, cáu xỉn. Chị ta hét lên giận dữ, nói rằng tiền này đầy rẫy vi trùng. Chị giật lấy tờ bạc trên tay cô bé vô tình làm nó rách đôi và vứt xuống đường.

Gió thổi một nửa tờ bạc bay đến gốc cây, nửa kia bay xuống cống. Sáng hôm sau, có cụ già đi ngang, nhặt lấy nửa tờ tiền ướt đẫm sương, đem về nhà. bà cho nó kết hôn với nửa tờ tiền khác bằng miếng băng keo trong. Khi cụ già đi lĩnh lương hưu, xe đạp bị xẹp bánh. Bà lấy tiền trả công cho anh chàng bơm xe. Anh chàng trông còn trẻ lắm, độ 15, 16 tuổi là cùng.

Tối đó, đồng tiền với đủ mùi thơm, thối, hôi, tanh, chua, cay cùng bao nhiêu vi khuẩn bám trên mình còn thấm đẫm vị mặn của nước mắt cậu con trai mới lớn. Bây giờ tờ bạc cũ mèm đang nằm ngủ ngon lành trong tấm giấy học trò ghi nguệch ngoạc: “Giữ mãi! Đây là số tiền đầu tiên mình kiếm được”.

(Sưu tầm)

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

Tình yêu là gì anh nhỉ....






Tình yêu... lạ quá đi ... anh có biết tình yêu là gì không ? Lâu lắm rồi em mới hỏi lại mình về khái niệm ấy . Yêu là gì , gì nhỉ , gì thì mới đúng thật là một tình yêu chân chính, là gì để có thể làm người em yêu hạnh phúc và để tim em không đau...... Nhưng tuyệt nhiên là câu trả lời của em vẫn mãi mãi là dấu chấm lửng... Ngày nào cũng ngắm nhìn dấu lửng và thơ thẩn vu vơ ... Em chỉ muốn kéo nó dài ra thành dấu chấm than thôi anh yêu à.

Em yêu anh, em rất yêu, rất nhớ... Con tim em chưa ngừng loạn nhịp, vẫn ngốc nghếch, vẫn dại khờ vì thứ tình cảm khó giải thích này. Tình Yêu... giống như một căn bệnh vậy , có một người để yêu, để thương nhớ , để ước mơ .... dù đó là hão huyền thì cũng đã là niềm hạnh phúc rồi... vậy mà em còn đòi hỏi hơn thế , đòi hỏi được nằm trọn vẹn trong tim người em yêu ... Em khờ khạo..... thật đúng là quá khờ như chưa từng bao giờ yêu ấy... Ai đã từng nghe câu à ơi thế này không ... " rằng yêu thì cứ lặng im , rồi tình sẽ đến tìm trao cho người ...."Người ta thường nói, đừng đi tìm Tình Yêu...mà hãy để tự nó đến. ...Vậy mà... sao em cứ phải mệt mỏi về sự kiếm tìm nhỉ... phải chăng em đã yêu người quá cuồng nhiệt đến mức thành không bình thường ...

Em chỉ biết khi đã yêu thì nên yêu hết mình. Em không thích sự chia ly... càng không thích bỏ rơi và bị bỏ rơi... em ghét ghê gớm những thứ nhờ nhờ không rõ rệt........

Yêu anh, em đã ước mơ về một con đường vô vàn xinh xắn , có em , có anh , có những điều tuyệt diệu hơn thế cứ bay nhảy, khúc khích cười và mang đến em niềm hạnh phúc thật ngọt ngào. Em đã từng trải qua những đau đớn mất mát trong đời , đẵ từng nếm trải những vị đắng cay.... vì thế niềm khao khát của em có gì là khác thường đâu phải không anh... Em yêu cuộc sống , yêu gia đình, yêu tất cả những gì đang hiện diện bên em ... và... em có lỗi gì nhỉ khi ... em cũng yêu anh...

Chẳng hiểu từ khi nào mà anh cứ yên bình , nhẹ nhàng, êm ái trong tim em..... Em yêu tất cả nên em càng cố gắng ,chứ không bao giờ ngồi yên với những thứ mình đang có và càng không để mọi người buồn theo với những gì mình vương mang.... cũng bởi khi em yêu là như em đã có sức mạnh để vun xới tình yêu, niềm hạnh phúc đầy ắp trong tim mình .....

Em sẽ sống tốt , sẽ thật cố gắng nhiều hơn nữa .... và em rất muốn nói với anh điều này : " Cảm on anh , cảm ơn anh đã tồn tại trên đời để em biết anh , quen anh và được yêu anh.... Hãy mãi hạnh phúc và vui vẻ nhé dù anh ở đâu, bên một người nào đó....."

Blog yêu của em....

Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2010

Hai hạt muối




Hai Hạt Muối 


Hạt muối Bé nói với hạt muối To: “Em đến chia tay chị này, em sắp được hòa trong đại dương”. Muối To trố mắt: “Em dại quá, sao lại để đánh mất mình như thế. Em muốn thì em cứ làm, chị không điên!“.Muối To thu mình co quắp lại, nhất định không để biển hòa tan. Muối To lên bờ, sống trong vuông muối. Nó vẫn ngạo nghễ, to cứng và nhìn chúng bạn bé tí ti đầy khinh khỉnh. Thu hoạch, diêm dân gạt nó ra ngoài, xếp vào loại phế phẩm, còn những hạt muối tinh trắng kia được đội lên đầu, hay bê bên lưng rồi đóng vào bao sạch đẹp... Lần đầu tiên nó thấy mình bị xúc phạm!


Sau một thời gian lăn lóc hết xó chợ này đến xó chợ khác, cuối cùng người ta cho nó vào nồi cám heo. Phải hóa thân phục vụ cho lũ heo dơ bẩn này ư? Nó tủi nhục ê chề! Lòng kiêu hãnh không cho phép nó “tế thân” cho lũ heo hạ tiện. Nó thu mình co cứng hơn mặc cho nước sôi trăm độ cũng không lấy được, dù là cái vảy da của nó.


Khi rửa máng heo, người ta phát hiện nó, và chẳng cần nghĩ suy, ném nó ra đường lộ. Người người qua lại đạp lên nó.


Trời đổ mưa, muối Bé, bây giờ là hạt mưa, gặp lại muối To mừng rỡ, ngạc nhiên: “Ôi chị muối To của em, sao chị lại nằm trơ trốc một mình ở chốn này!”. Muối To sụt sùi kể: “Số kiếp của chị khổ lắm, tủi nhục lắm... hư, hư... còn em sống thế nào?”. “Tuyệt lắm chị ơi! - muối Bé hí hửng - khi em hòa tan trong nước biển, em được bay lên trời, thỏa thích ngắm Trái đất trên cao, đẹp lắm. Sau đó em thành mưa tưới mát cho Trái đất thêm xanh tươi. Chưa hết, em còn đi chu du nhiều nơi trên Trái đất trước khi về biển, chuẩn bị một hành trình tuyệt vời khác... Thôi em chào chị, em phải đi để sớm về với cội nguồn”.


Nhìn muối Bé hòa mình với dòng chảy, xa dần... bỗng dưng muối To thèm khát cuộc sống như muối Bé, muốn hòa tan, hòa tan... Nhưng... chao ôi, quá muộn rồi? Nó đã trở thành sỏi đá, mãi sống trong cô đơn, mãi bị người ta chà đạp!

(Sưu tầm)



Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009

Tình yêu trong đôi mắt trẻ thơ







Tình yêu trong mắt trẻ thơ
ღ♥♥-♥ღ♥-♥♥ღ

Cách nhìn của trẻ em đối với câu hỏi : "Như thế nào là yêu?" Rõ là rất mộc mạc,ngây thơ, nhưng đôi lúc khiến người lớn phải giật mình nhìn lại bản thân....Đây là bài Kẹo sưu tầm được và chia sẻ cùng mọi người nè.

"Tình yêu là khi bà bị đau thấp khớp không thể cúi người xuống sơn móng chân, thế nhưng bà lại rất thích việc đó và rồi ông ngoại giúp bà, mặc dù ông cũng bị thấp khớp"

"Cháu yêu chị lắm vì thế nếu chị ấy lỡ làm cháu ngã, cháu sẽ cắn môi thật chặt để không khóc. Nếu cháu khóc chị ấy sẽ buồn lắm."

"Tình yêu là khi mẹ cháu pha cà phê cho bố cháu, mẹ cháu hớp trước một ngụm nhỏ để chắc rằng cà phê đã đủ đậm".

"Chắc chắn là mẹ cháu yêu cháu nhất. Ngoài mẹ, có ai hôn cháu trong lúc đang ngủ đâu."

"Dĩ nhiên mẹ cháu yêu ba cháu. Hễ ăn thịt gà bao giờ mẹ cũng gắp cho ba miếng ngon nhất.

"Con chó Pop phải yêu cháu lắm, nên nó mới chịu liếm mặt cháu khi cháu đi chơi với cậu Sam và bỏ nó ở nhà có một mình."

"Hôm nay mẹ đưa chị cháu đi sắm đồ. Cháu biết chị cháu yêu cháu nên mới tặng lại cho cháu cái váy cũ của chị ấy đã bị chật. Nếu không yêu cháu chị ấy có thể đã cho con bé Vika hàng xóm rồi."

"Mẹ cháu yêu ba cháu hơn cháu. Ba mặc chiếc áo sơ mi đó tới hai ngày mà mẹ vẫn khen đẹp.Còn cháu mới mặc chiếc áo đi chơi có một vòng, vừa về tới nhà đã bị bắt thay,còn bị la: dơ như quỷ“.

"Cháu để cho chị cháu cú lên đầu cháu, là vì mẹ bảo có yêu chị mới làm như vậy. Thế nên cháu sẽ cú đầu thằng em cháu, vì cháu rất yêu nó."

"Tình yêu là thứ dễ quên lắm hả cô ? Nếu không, tại sao bố mẹ cháu ngày nào cũng nhắc nhau: Anh yêu em, em yêu anh"  

   


Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009

Muôn màu cuộc sống...




Ai đó từng nói rằng :" Cuộc đời mỗi người là một cuốn sách mà chính ta là tác giả và bản thân ta cũng là nhân vật trong cuốn sách đó"

Ngồi ngẫm bỗng nhận ra một điều, hàng ngày khi chỉ lướt nhìn bề ngoài thôi, ta sẽ thấy có những con người, trông như họ đang có một cuộc sống hoàn hảo, xung quanh họ là đầy ắp những niềm vui và yêu thương hạnh phúc... Nhưng ai biết được trong số ấy cũng có những người chỉ là cố tạo ra cho mình một cái vỏ bọc, một bộ dạng sáng sủa để che đậy đi những nỗi đau ....tại bởi cuộc sống quanh ta thật muôn màu mà....

Nó nè, có một người bạn xinh xắn, gia đình nề nếp, học hành gioi giỏi... nhưng vì hoàn cảnh đã phải sớm bươn trải ra đời kiếm sống,chỉ với một niềm mong muốn là sẽ mang tới những người thân của mình một cuộc sống đỡ vất vả hơn. Chưa tròn đôi mươi đã rời xa cha mẹ để sống bên một người đàn ông  lạ lẫm và gọi họ là chồng , một người đầy tri thức , lịch lãm, tốt bụng , yêu chiều và rất chu đáo với gia đình bạn ấy...  Dù chưa có tình yêu và đôi chút bất đồng ngôn ngữ..... nhưng thời gian ở bên nhau và những việc làm của người ấy làm bạn nó cũng cảm nhận được thứ tình cảm chân thành của họ dành cho mình. Đôi lúc còn thấy thật vui vì cho rằng sự chọn lựa của mình là đúng đắn.Nhưng cuộc đời thì ai nói trước được chữ ngờ,  sau một thời gian chung sống , bạn ấy mới phát hiện ra, mình đã... Anh ta vẫn có một gia đình êm ấm và hai đứa con ở một đất nước khác....

Một đứa bạn khác mà nó biết , bạn ấy và bạn trai yêu nhau rất tha thiết  trong vòng sáu năm trời dưới con mắt  ngưỡng mộ và vun xới của mọi người, nhưng sau khi kết hôn chỉ một năm thì lại đường ai nấy đi. Đơn giản là bạn ấy bắt gặp một lá thư ướt át của chồng mình đã viết cho một người con gái khác với những lời y như trước đây viết cho bạn....

Một chị người Thái xinh lắm mà nó vô cùng ngưỡng mộ. Quen biết chị khi ấy còn ở VN , làm chung công ty, lúc ấy nó mới chập chững vào đời nhưng chị đã có chức vụ lớn trong công ty rồi . Qúy chị và hâm mộ bởi tri thức của chị, chị nói  rành mạch năm thứ tiếng và làm việc thì tuyệt vời đến mức không ai có thể nói điều gì.Rồi cũng chỉ vì quá mải  mê công việc,mải mê kiếm tiền.....mà chị đã để lỡ bao nhiêu cơ hội về tình yêu.... cho đến giờ phút này,người chị tài ba,mặn mà xinh đẹp đã tứ tuần mà vẫn... phòng không..

Còn có một đứa bạn , tới giờ vẫn đang lưu lạc trên đất khách quê người. Cũng chỉ vì một ý tưởng là chạy theo một tình yêu chân chính  . Bạn ấy đã bán đi tất cả những gì mình có ở VN để sang một đất nước xa lạ cùng người đàn ông đã có gia đình.... giờ muốn về cũng không biết về đâu , ở lại  thì gặp biết bao cay đắng..... Nó chẳng biết bạn có hạnh phúc không nhưng nghĩ đến bạn thôi nó lại thấy... thương bạn hơn là giận.

Và một người mà nó thương mến , xuất thân từ một gia đình gia giáo , khá giả , bố là Giảng viên trường  ĐH ở HN . Sống  hạnh phúc trong sự đùm bọc thương yêu của bố mẹ và người chị thông minh..... nhưng rồi người anh của bạn đã mắc vào nghiện  ngập , phá tan hoang cửa nhà, làm đau lòng tất cả... Bạn đã vì thế mà có suy nghĩ.. không dám có một gia đình riêng cho mình......
.......................
Đấy chỉ là những câu chuyện "không may mắn lắm" xảy ra với những người nó quen. (Tất nhiên phần nhiều những bạn khác thì lại đang sống hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống ấm êm của mình) Và nó hiểu, trong cuộc đời còn vô số những câu chuyện tương tự, cũng còn đau lòng và bất hạnh hơn thế.... bởi đó là cuộc đời. Cuộc đời thì muôn màu muôn vẻ và trong sự muôn màu ấy , còn có rất nhiều điều mà mà ta chưa khám phá hết.

Con người với những cảm xúc hỉ nộ ái ố .  Ai ai cũng sẽ trải qua những khoảnh khắc ấy dù là nhỏ, những cảm giác có thể là hạnh phúc, đau khổ, tốt xấu, vinh quang, thành đạt, thất bại , nghèo khó , vươn lên..... Cuộc sống muôn màu thì có khi nào dừng đâu nhỉ... mà nó sẽ luôn có những thứ lặp đi lặp lại... dù có thể những lặp lại ấy sẽ chỉ dừng ở mỗi số phận, mỗi cuộc đời không giống nhau..... Nhưng có lẽ nó đều giống nhau ở sự khởi đầu là cái đẹp và kết thúc chắc cũng là như thế!

Suy cho cùng thì chỉ có ta thôi mới có thể cầm ngòi bút lên để phác họa ra hình thù cuộc sống của chính mình .........
 
 
Dạo này đầu óc bị gì rồi thì phải , viết xong đọc lại chẳng hiểu gì cả.



Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Con rối muốn làm người



Ngày nảy ngày nay tại một thành phố xinh đẹp, có một con rối tóc dài mượt như nhung, đôi mắt to tròn, cái miệng dễ thương luôn cười rất xinh xắn. Con rối xinh xắn đó tên là ... À, mà không biết cũng được, đâu có gì quan trọng đâu.

Con rối đi theo đoàn rối biểu diễn ở khắp nơi. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt.

Một hôm, con rối nằm mơ thấy một vị thần nói với nó rằng:
"Này con rối, con đã sống rất tốt trên đời, con có thể trở thành ngừơi đấy, con có muốn làm người không?"
Con rối trả lời:
- Con muốn làm người.
"Vậy thì con hãy để ngừơi ta gọi tên thật của con, tên con là ... Đó là một cái tên mà rất nhiều người cho là xấu xí, nhưng chỉ cần người khác gọi tên con và yêu thương cái tên đó thì con sẽ trở thành người"
Con rối trả lời :
- Nhưng cái tên đó làm sao người ta chịu gọi tên con ? Sao ngài không cho con một cái tên khác ?
Vị thần trả lời "Tên con do số phận đặt, không phải ta". Nói rồi, Ngài biến mất.

Năm này qua năm khác, con rối cười, con rối khóc, con rối cử động dưới những sợi dây. Con rối kết bạn với những con rối khác và những con người, thân có, sơ giao có, nhưng cũng không ai biết đến tên thật của nó. Nhưng con rối luôn muốn làm người.

Đến một ngày, con rối quyết định nói cho người ta nghe tên của mình. Con rối đến bên cô bé bán kem - bạn thân của con rối hơn một năm qua và nói rằng:
- Cô bé bán kem ơi, tôi đã chơi với cô hơn một năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ biết đến tên thật của tôi. Bây giờ tôi muốn cô biết.
Cô bé bán kem dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời:
- Bạn rối hãy nói cho tôi nghe tên của bạn đi. Tôi là bạn thân của bạn, tôi muốn biết tên của bạn.
- Nhưng tên của tôi có thể cô bé sẽ thấy xấu lắm...
- Có gì đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao? Bạn cứ nói đi, đừng ngại...
Con rối chăm chú nhìn cô bé, rồi khẽ ghé miệng sát vào:
- Tên tôi là...
- Aaaaaaaaaaaaaaaa... - Cô bé bán kem hoảng hốt, khuôn mặt xanh xao và bất thần.

Rồi cô bé bán kem xa dần, xa dần, không còn nói chuyện với con rối nữa. Cô bé bán kem xem con rối như là quái vật. Con rối buồn... buồn lắm. Nhưng con rối không bỏ cuộc vì nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có ngừơi yêu thương nó và cái tên ấy. Nó muốn được làm người.

Một ngày kia, con rối đến bên người chăn bò - bạn thân của con rối đã năm năm và nói rằng:
- Anh chăn bò ơi, tôi và anh đã làm bạn năm năm rồi nhưng chưa bao giờ anh biết đến tên thật của tôi. Tôi muốn nói cho anh nghe vì tôi muốn có người gọi tên tôi.
Người chăn bỏ dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời:
- Bạn hãy nói đi. Tôi là bạn của bạn, tôi muốn biết tên thật của bạn lắm.
- Nhưng tên của tôi có thể anh sẽ thấy xấu lắm...
- Có gì đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao ? Bạn cứ nói đi, đừng ngại...
Con rối chăm chú nhìn người chăn bò, rồi khẽ ghé miệng sát vào:
- Tên tôi là...
Ngừơi chăn bò cũng ít nói chuyện dần, rồi xa dần, xa dần con rối. Người chăn bò xem con rối như là quái vật. Con rối buồn... buồn lắm.

Bạn bè của con rối bảo "Mày đừng nói cho người ta biết tên thật nữa, người ta rồi sẽ bỏ rơi mày, khinh miệt mày như chúng tao mà thôi". Một con rối khác nói "Mày không thể làm người được đâu". Nhưng con rối không bỏ cuộc vì nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có người yêu thương nó ngay cả khi biết đựơc cái tên. Nó muốn được làm người.

Con rối đến bên người cha đã tạo ra nó và nói rằng:
- Cha ơi, cha đã tạo ra tôi, cha đã cho tôi hình hài này, vóc dáng này, từ con mắt đến bàn tay. Cha đã nuôi tôi, đã cho tôi những vai diễn. Tôi cám ơn cha nhiều lắm. Tôi yêu cha nhiều lắm. Tôi muốn nói cho cha nghe tên thật của mình.
Người tạo ra con rối ngạc nhiên và bảo:
- Tên thật? Không phải ta đã đặt cho con một cái tên sao? Tên của con là ...
Con rối lắc đầu:
- Không phải đâu cha ơi! Đó là tên cha đặt, còn tên mà số phận đặt cho tôi không phải như thế.
Người tạo ra con rối nheo mắt suy nghĩ rồi ôm lấy con rối vào lòng:
- Thế tên thật mà số phận đã đặt cho con là gì, con của ta?
- Nhưng tên của tôi có thể cha sẽ thấy xấu lắm...
- Dù xấu như thế nào đi nữa thì con vẫn là con của ta, ta là người đã sinh ra con, cho dù tất cả mọi người có bỏ rơi con thì ta vẫn còn đó.
Con rối chăm chú nhìn người đã tạo ra nó, rồi khẽ ghé miệng sát vào:
- Tên của tôi là ...
Người tạo ra con rối lên tim và ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau khi được người ta cấp cứu và dưỡng bệnh một thời gian, ông dù rất yêu thương và rất nhớ con rối nhưng cũng không bao giờ muốn gặp nó, không bao giờ muốn nó bước chân vào nhà ông nữa. Ông không thể chấp nhận mình đã tạo ra một con rối như thế này. Ông xem con rối như một quái vật.
Con rối buồn lắm...
... và nó ra đi.
Con rối vẫn đi, nó cùng với những con rối khác diễn những vở diễn vĩ đại của cuộc đời. Nó đi rất nhiều nơi. Nó có rất nhiều tiền. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt nhưng mà có ai biết đến tên của nó đâu. Và nó cũng không muốn người ta biết đến cái tên của nó nữa... một cái tên ai cũng cho là xấu xí.

Con rối vẫn cười bằng gương mặt người ta đã vẽ cho mình, vẫn diễn bằng những kịch bản mà người ta giao cho nó, nói những câu người ta thích nghe, làm những thứ người ta thích nhìn. Đôi khi nó cũng tự viết kịch bản cho mình nhưng đó là những kịch bản trong im lặng.

Ngày nảy ngày nay có một con rối, con rối có tên là ..... và mấy chục năm sống trên đời vẫn không ai gọi tên nó........

(Sưu tầm)

Lang thang đọc được câu chuyện buồn quá đi . Một con rối muốn làm "Người"... Mới nghe tiêu đề thôi thì thấy có vẻ hoang đường quá đỗi, nhưng ngồi nghiền ngẫm mới thấy ngưỡng mộ con rối đó thật nhiều. Cuộc sống của nó là một chặng đường dài không ngừng mang tới cho mọi người những nụ cười, những niềm vui... nhưng bên cạnh đó nó cũng không ngừng mơ ước.... Ước mơ được trở thành một con người thì có gì là lạ đúng không nhỉ ? vì trên đời này ai chẳng có ước mơ riêng của mình phải không? Ngày xưa, hồi Kẹo nhỏ, Kẹo còn ước mơ biến thành kẹo đó thôi...Thời gian cũng giúp con người nhìn nhận ra những gì mình làm và không làm được và vì thế lại thấy thương con rối vì nó đã không hiểu điều này : "Có những ước mơ mãi mãi cũng chỉ là mơ ước mà thôi....".

Rối ơi là rối , thế nào cũng phục rối lắm ở cái niềm tin , và ước mơ được ấp ủ ấy cho dù sự thật là rất phũ phàng. Hãy tiếp tục ước mơ rối nhé ! Vì có mơ ước sẽ đem lại sức mạnh và niềm tin để bước tiếp trên con đường được trở thành làm người ... Nhưng thực lòng là rất mong giấc mơ ấy của rối sẽ lớn hoài , lớn mãi mà chẳng bao giờ có điểm dừng đâu ... vì điểm dừng ấy biết đâu với rối lại là điểm đau tột cùng nhất ...

Dẫu chỉ là con rối và những giấc mơ hoang đường nhưng con rối này làm Kẹo nghĩ quá , đôi khi còn thấy nó gioi giỏi và làm được những việc mạnh mẽ hơn cả  một con người như Kẹo có thể làm...

Nghĩ nhiều thể nào đêm nay ngủ cũng mơ thấy.... rối cho mà xem......
mà nếu mơ thấy thật ............thì...........
 



Thứ Ba, 30 tháng 6, 2009

Gọi ước mơ về....




Mỗi một ngày qua, ta cảm nhận được từng nhịp thở của thời gian. Nó vẫn tiếp tục trôi cùng với những ước mơ, hoài bão trong cuộc đời của mỗi người... Vừa mới hôm nào còn là những cô cậu bé với sự hồn nhiên vô tư, giờ đã trở thành một người trưởng thành. Tuổi thơ của mỗi người với bao nhiêu ước mơ trong đời, từ cánh diều cao vút mà mẹ chắp cánh ngày xưa, đến những giấc mơ thần thoại trong giấc ngủ khi đêm về... Tuổi thơ của tôi - gã khùng, gắn liền với quang gánh trĩu nặng đôi vai của Mẹ. Năm tháng trôi qua, cùng với đôi quang gánh, Mẹ đã chắp cánh cho gã từ những ước mơ đầu đời cho đến những giấc mơ bay cao như bây giờ. Nhờ quang gánh nhọc nhằn của Mẹ ngày xưa mà gã mới có được như ngày hôm nay. Thương lắm quang gánh Mẹ ngày xưa... Ngày ấy, tuy chỉ là một đứa trẻ ăn chưa no, lo chưa tới, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn mình, gã luôn khát vọng ước mơ thay đổi cuộc đời nghèo...

Mười sáu tuổi. Cậu bé khờ khạo ngày nào đã biết lăn xả kiếm tiền để theo đuổi ước mơ vào đại học. Đó là cách duy nhất mà cậu tin rằng nó sẽ giúp cậu thực hiện được ước mơ của mình, và trong cuộc vật lộn mưu sinh ấy, gã đã gặp tình yêu đầu đời nhiều cay đắng chỉ vì "anh nghèo quá"! Đêm đêm, sau một ngày mệt nhoài với học hành, công việc mưu sinh. Đối diện với chính mình, gã ước mơ về một dòng suối mát trong lành, tinh khiết, sẽ băng qua tâm hồn già cỗi trước tuổi của mình, để chính những mạch nguồn mát lành ấy làm cho trái tim khô cằn trở lại những giọt hồng tươi, để có thể tiếp tục yêu, tiếp tục chờ đợi và hy vọng một tình yêu đẹp đến trong đời! Để rồi sẽ được cùng ai ngắm hoàng hôn chiều tím ngắt trên bờ cát dài trắng xóa của miền ký ức... Gã quyết tâm băng mình qua những đỗ vỡ, vượt lên những nỗi đau để làm tất cả cho ngôi nhà mơ ước của mình... Phải tìm cho mình một lối đi!

Trên con đường tìm cho mình một lối đi, gã bỗng nhận thấy cuộc sống không còn là màu hồng như mình vẫn hay nghĩ ở tuổi thơ. Cuộc sống dường như một bức tranh, có những khoảng trắng đan xen những gam màu tối, có những khổ đau, mất mát... Có những lúc gã tưởng chừng khó thể vượt qua những rào cản để có thể bước đi tiếp trên con đường của mình. Nhứng rào cản có thể là do chính cuộc sống đặt ra, hoặc cũng là những rào cản gã tự đặt ra để có thể thích nghi với cuộc sống mà không bị những làn sóng của nó cuôn đi theo dòng nước xoáy. Nhiều khi gã phải tự đấu tranh với chính bản thân mình, để có thể trả lời câu hỏi: TÔI là ai? TÔI đang làm gì? TÔI sẽ đi tới đâu? Tại sao TÔI lại thiếu ý chí và nghị lực trước khó khăn? Tại sao TÔI lại sợ thất bại trong đời đến thế? Gã đứng dậy và tiếp tục đi để nhận ra rằng: Đứng bao giờ sợ thất bại, không thể thành công nếu không có những bài học của sự thất bại. Thất bại ở một thời điểm nào đó chỉ là tạm thời và cần thiết ở mỗi con người. Rồi với sự nỗ lực, ý chí vươn lên, mình sẽ gặt hái được những thành công mà thôi. Thế là gã bắt đầu biết đối xử tốt với bản thân, biết yêu thương quý trọng những gì cuộc sống ban tặng, và biết kiên trì, nố lực những việc mình làm...

Ngày qua ngày, càng lớn, gã sống càng thực tế hơn. Thực tế đâu có nghĩa là không còn những giấc mơ. Gã vẫn có quyền mơ về một cuộc sống có ý nghĩa, về một tương lai đẹp đẽ, về một tình yêu nồng nàn say đắm... Chỉ có điều là với tuổi đời càng nhiều theo thời gian, thì giấc mơ của gã được xây đắp trên nền tảng vững chắc của kiến thức về xã hội, kinh nghiệm cuộc sống và sự trải nghiệm của chính mình. Lúc nào trong gã vẫn đong đầy những ước mơ, vì đối với gã khi cuộc sống không còn những ước mơ thì nó sẽ trở nên buồn tẻ, ảm đạm lắm, và chỉ là một chuỗi những ác mộng nối tiếp nhau mà thôi...Sống là phải dám ước mơ. Có dám mơ thì cuộc sống mới có ý nghĩa, và khi có kế hoạch để thực hiện giấc mơ, từng bước một, thì cuộc đời mới có định hướng. Những giấc mơ, dù chưa thành tựu, vẫn gìn giữ cho cuộc đời phong phú và nâng bước chân gã đi trên mọi nẻo đường...

Đêm từng đêm, gã vẫn tiếp tục kiên trì theo đuổi, và...gọi ước mơ về.....
(Sưu tầm) 

 
 
Chiều qua cùng mấy bạn đi biển , nhìn thấy tụi trẻ con cứ chạy đuổi theo những chiếc lá rơi bỗng nhớ về một thời y như bọn chúng , tràn ngập niềm vui , vô tư và ngây thơ không hề vương vấn một chút ưu phiền nào. Bỗng dưng ước mình được trở lại cái thời của đầy ắp những mơ ước hồn nhiên ấy.
 
Hồi bé tí nó thèm ăn kẹo lắm , luôn nhớ mãi cái hương vị của những viên kẹo dù không hề đẹp và màu mè như bây giờ . Nó đã từng mơ ước mình là kẹo, bởi lúc ấy đơn giản chỉ nghĩ rằng,nếu là kẹo nó sẽ mang đến sự ngọt ngào dễ chịu cho gia đình và tất cả mọi người. Nhưng rồi mỗi một tuổi,trưởng thành hơn thì sẽ là bắt dầu của những ước mơ lơn hơn. Từ kẹo thành bông hoa, thành cô giáo... và chỉ khi nó bắt đầu có thể gọi là người "lớn" , bắt đầu thèm xem phim, thích đọc tiểu thuyết ... lúc ấy nó nhận ra ước mơ của mình là trở thành giống như Bác Trà Giang và chị Thu Hà. Mọi thứ dừờng như rất suôn sẻ và may mắn khi nó quyết định làm chuyện gì... trôi chảy đến không ngờ... Nhưng cuối cùng nó cũng phải từ giã để chọn lựa cho mình một con đường khác. Tiếc lắm, nhưng trong cuộc sống ,đôi khi ta cũng vì một lí do gì đó mà phải từ bỏ những niềm đam mê, những khát khao cháy bỏng của mình... bởi cuộc sống chẳng phải chỉ dành cho mình nó mà luôn luôn gắn liền với gia đình, bố mẹ và các em. Ước mơ từ cái kẹo đến bông hoa dù là giấc mơ trẻ con không thực hiện được nhưng mỗi lần nó nhớ lại cũng làm nó mỉm cười . Rồi từ người diễn viên đến "lãnh đạo" (mượn từ của Kiến tí nhé ) nó cũng đã đều thực hiện được.....  
 
Nhưng đó vẫn chẳng phải là mơ ước của nó lúc này.....  có một ước mơ mà nó biết là có thể sẽ không bao giờ  xảy ra , nhưng nó vẫn cảm thấy hài lòng và vui vẻ . Cũng bởi vì ước mơ ấy mà nó vẫn tiếp tục bước , tiếp tục tìm cho mình một con đường tốt nhất để đi tới gần , rớt xuống rồi sẽ lại dậy... dậy để sẽ lại tiếp tục tìm ra con đường khác hợp với mình hơn    Ai cũng than nó là "đồ bảo thủ "  nhưng kệ , miễn là nó nghĩ thế là đúng , vậy là có nghị lực rùi .


Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2009

Những vết thương có làm bạn yếu đi ?




 

Tác giả Po Bronson, trong cuốn sách "Tại sao tôi lại yêu quý những con người này?", đã kể một câu chuyện có thật về một cây đu kì lạ. Cái cây này được trồng vào nửa đầu của thế kỉ 20 ở một trang trại gần Beulah, bang Michigan (Mỹ). "Cuộc đời" nó là cả một câu chuyện đáng để chúng ta nhắc tới.

Vào những năm 1950, trong trang trại kia có nuôi một con bò lớn, người ta dùng xích buộc con bò vào cây đu. Nhiều khi nó bực tức hoặc phấn khích, liền chạy quanh cây đu, kéo theo sợi dây xích kim loại nặng trịch. Sợi xích này đã nghiến thành một đường rãnh hằn rất rõ trên lớp vỏ cây, ở đoạn cách mặt đất khoảng một mét. Nhưng ko hiểu vì sao mà sợi xích vẫn ko thể quật ngã hay làm cái cây khô héo.

Sau vài năm, gia đình nông dân sống trong trang trại chuyển nhà, mang cả con bò lớn đi theo. Họ cắt sợi dây xích, nhưng lại bỏ mặc vòng xích quấn chặt quanh cây đu. Nhiều năm tháng nữa, lớp vỏ cây dần dần hàn gắn vết thương, phủ lấp cả vòng xích han gỉ.

Thế rồi đến một năm, một thảm họa đã dội xuống Michigan, đó là Dịch Cây đu Hà Lan ( dịch nấm cây đu bị loài bọ trên vỏ cây làm lây lan). Tất cả các cây đu trong vùng đều bị nhiễm bệnh và chết. Ai cũng cho rằng cây đu già cỗi trong trang trại cũng sẽ chịu chung số phận. Người ta đã định chặt cây đu xuống, rồi chẻ nó ra làm củi trước khi cây đu chết và rất có thể đổ sầm xuống khi có gió bão. Nói vậy, nhưng cuối cùng, họ lại ko nỡ lòng chặt cây đu già dường như đã trở thành một người bạn thân của gia đình. Thế là họ quyết định cứ để thiên nhiên làm công việc của mình.

Nhưng thật kì lạ: Cây đu ko chết. Năm này qua năm khác, nó vẫn đứng nguyên, vươn cao kiêu hãnh. Ko ai hiểu được tại sao lại có một cây đu duy nhất sống được trong cả vùng! Các nhà nghiên cứu bệnh thực vật của trường Đại học bang Michigan đến xem xét cái cây kì lạ. Họ nhìn kỹ "vết sẹo" do sợi xích kim loại để lại trên thân cây - lúc này đã hầu như được che phủ bởi vỏ cây, còn sợi xích thậm chí bị ăn mòn.

Các nhà nghiên cứu thực vật cho rằng chính sợi xích đã cứu cây đu. Lý do là cái cây đã hấp thu quá nhiều sắt từ sợi xích han gỉ, đến mức nó trở nên miễn dịch với các bệnh nấm!

Có nhiều người nói rằng những gì ko hạ gục được bạn thì sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn. Hay như Emest Hemingway viết: "Cuộc sống làm gãy vỡ tất cả chúng ta, nhưng rồi sau đó, rất nhiều người trong số chúng ta lại trở nên mạnh mẽ nhất chính ở những điểm đã bị gãy vỡ".

Nếu có bao giờ bạn đến thăm Beulah, bang Michigan, hãy tìm cây đu tuyệt vời đó. Nó tỏa rộng tới 20m với vòm lá xanh tươi, đẹp như một chiếc vương miện. Chu vi thân cây phải đến gần 4m.

Và bạn đừng quên tìm vết thương mà sợi xích đã để lại trên cây.

P/S : Câu chuyên trên nhắc nhớ chúng ta rằng dù có những tổn thương, những thiệt thòi, nhưng chúng ta cũng vẫn có hy vọng! Vì nếu chúng ta ko gục ngã bởi những vết thương, thì chúng sẽ cho chúng ta sức mạnh cần thiết để đối mặt, vượt qua và sống sót trước nhiều thử thách. Chúng thực sự có thể khiến chúng ta trở thành những con người mạnh mẽ hơn, và tốt đẹp hơn.

Những ai đó đã và đang bị thương thì cũng đừng vì thế mà thất vọng nhé ! Hãy cố lên bạn của Kẹo ! 

(Sưu tầm.)

 

 

 

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Tôi cần... "giấy chứng nhận làm người"




 

TrênTrên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.

- Vé tàu!

Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra. Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :

- Ðây là vé trẻ em.

Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :

- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?

Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :

- Anh là người tàn tật ?

- Vâng, tôi là người tàn tật.

- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật

.Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :

- Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.

Cô soát vé cười gằn :

- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?

Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên

- Anh chỉ còn một nửa bàn chân.

Cô soát vé liếc nhìn, bảo :

- Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !

Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :

- Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…

Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật… Trưởng tàu cũng hỏi :

- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?

Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói :

- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.

Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :

- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.

Trưởng tàu nói kiên quyết :

- Không được.

Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :

- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ. Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :

- Cũng được.

Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :

- Anh có phải đàn ông không ?

Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :

- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?

- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?

- Ðương nhiên tôi là đàn ông !

- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ?Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?

Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :

- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?

Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói :

- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.

Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành :

- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.

Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :

- Cô hoàn toàn không phải người !

Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :

- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?

Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:

- Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…

Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.

Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.

Sưu tầm.

 

 

Hôm nay về học sớm lang thang trên mạng đọc được câu chuyện này. Chắc trong số các bạn có người đọc qua rồi và cũng có người chưa, nhưng lần đầu tiên Kẹo đọc được nó thấy thật bức xúc ...cũng là một con người sao lại đối sử với nhau vây nhỉ 

Thế mới thấy đôi khi có những người chỉ giống người mà thôi, bởi vì họ thiếu hẳn những tính cách của con người thực sự. Thật đau lòng và đáng thương cho chính bản thân họ. 




Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009

Sự tích cây xấu hổ




 

 

Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ…

Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…

Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.

“Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.

“Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…

Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…

Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.

Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.

Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…

“Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.

“Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.

“Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.

Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.

Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…

Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.

Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.

Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.


Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…

Sưu tầm