Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện cảm động. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện cảm động. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

Xin anh đừng xa em.....




Xin anh đừng xa em......

Cô hỏi anh : "Nếu như trong nhà nghèo túng chán nản đến mức chỉ có một bát cháo cho hai chúng ta. Anh sẽ nhường bát cháo ấy cho em ăn chứ ?

Anh trả lời : "Vậy mà cũng phải hỏi sao? Anh cho rằng một người con trai yêu một người con gái một cách chân chính thì sẽ không để cho người con gái mình yêu phải sống như thế!"

Cô hỏi tiếp : "Có người trả lời thế này anh à.  Anh ta sẽ đem hết phần cháo cho cô ấy ăn. Em không biết, nhưng em bị nó tác động rất sâu sắc."

Anh nói : "Nói như thế, nếu đến bát cháo kia cũng không có, thì anh ta sẽ làm sao hả em. Hoặc là nghĩ đến việc bát cháo ấy cô kia ăn rồi, nhỡ vẫn cảm thấy đói thì sẽ thế nào, em yêu có nghĩ đến ko ?" 

Cô vẫn khăng khăng với ý của mình : " Em ko biết nhưng em vẫn muốn anh trả lời em là  anh sẽ nhường bát cháo cho em ăn , đó mới là thực sự hoàn mỹ và mới là đáp án duy nhất!" 

Anh chỉ ngồi im lặng...... Đêm ấy,  anh và cô lưng dựa lưng suốt một đêm, anh quàng tay ôm ấp cô ngủ nhưng cô cự tuyệt.....

Sau này, đến một thời điểm, do nhiều nguyên nhân, anh và cô lâm vào tình cảnh giống như hai người từng ví dụ, khó khăn đến chỉ có bát cháo ăn..... Hôm đó, trước khi đi làm, nhìn vợ say sưa ngủ,  anh nấu cháo và nhẹ nhàng để lại một lời nhắn : "Em yêu, một buổi sáng tốt lành nhé, anh hôm nay ăn thật nhiều, em dậy nhớ hâm lại nồi cháo rồi mới ăn nha em"

Chiều đó về nhà anh mua táo, cánh gà chiên (món và cô thích) rồi còn đưa cho cô tiền . Anh hớn hở nói : "Anh đã tìm được một công việc dù chỉ là tạm thời, số tiền này, là ông chủ ứng trước tiền lương cho anh. Anh mua những món ăn em thích nè, em yêu ăn đi nào, anh đã cùng đồng nghiệp ăn no say rồi (dù thật sự anh chẳng ăn gì cả) ". Nói xong anh còn làm điệu bộ tinh nghịch cho cô cười vui....

Trong những ngày khốn khó nhất ấy, cô vẫn có được hạnh phúc vui vẻ.

Thời gian sau, anh ổn định được công tác, kiếm được tiền, họ tràn đầy hạnh phúc khát khao hướng về một tương lai tốt đẹp.
...............

Cô thích xem tivi lắm, bản tin trên tivi nhiều năm trước đã từng phát đi một sự kiện chấn động, một người mẹ và con trai bị chôn dưới lớp đất đá, lúc sữa người mẹ bị đứa con uống cạn, người mẹ đã tự cắn mách máu trên tay, dùng máu tuơi của chính mình nuôi con trai. Vài ngày sau, hai mẹ con được cứu, người mẹ đã cạn máu mà lìa xa cõi đời, trên khoé miệng đứa trẻ vẫn còn đọng lại máu tươi của người mẹ cùng với nụ cười hồn nhiên, hai má đỏ hồng như có được một cuộc sống mới .

Cô hỏi anh : " Anh yêu, nếu như hai chúng ta cùng bị đè dưới đống đất đá ấy, anh có giống như người mẹ kia dùng máu cứu sống em không ?"

Anh sau câu nói của cô có một chút xúc động. Anh nói với cô : " Em chưa già mà đã nghĩ như thế sao? Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ làm tất cả để cho em được hạnh phúc, bất luận là lúc cuộc sống và an toàn của em bị đe doạ, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cho em. Em là người anh yêu nhất, anh cũng sẽ không cho phép em có thứ suy nghĩ như thế, em yêu ạ"

Cuối tuần, một buổi sáng đẹp trời, trên con đường về nhà sau khi mua thật nhiều đồ ăn, quần áo mà cô thích, anh dắt tay cô vui vẻ dạo phố. Hai con người nhỏ bé hạnh phúc ấy chỉ cần băng qua một ngã tư nữa thì có thể đến được tổ ấm tình yêu mà mình xây đắp, là thiên đường nhỏ hạnh phúc của họ. Anh một tay nắm tay cô, một tay xách đồ vừa mua, anh đi trước, cô đi sau, hai người đang ở vạch sơn chuẩn bị qua đường, đột nhiên có một chiếc xe lao đến từ phía sau cô - cô chỉ cách anh một bước chân. 

"Ầm" cái tiếng chát chúa ấy là tiếng tông của chiếc xe ô tô. Tất cả đều đột ngột, người bị đâm đã văng cách xa, máu lênh láng trên đường. "Không! không ........" tiếng kêu kinh hãi đến từ phía cô, tiếng gào thét thê lương đập vào màng nhĩ của những người xung quanh. Cô biết rằng người bị chiếc xe đâm đáng ra sẽ là cô, chỉ chớp mắt anh vội vàng đẩy cô ra, chính mình ngã trong vũng máu.....

Cô bổ nhào xuống bên anh mà khóc, cô hét to gọi tên anh, đôi mắt anh hé mở, nhìn cô, bình thản mỉm cười, rồi vĩnh viễn ra đi. Anh đang ở tận cùng của sự sống, dù vẫn đang đau đơn giãy giụa, vẫn cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng chứng kiến người mình yêu nhất được bình yên vô sự. 

Trong lúc thu xếp lại những kỷ vật của anh cô phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận bán máu, trên đó viết tên của anh. Điều mà từ trước tới nay cô chưa bao giờ biết. Anh trong một tháng liên tiếp bán máu đến 3 lần, cô vẫn nhớ rõ những ngày tháng gian khó nhất của hai người họ, cô đã hiểu ra tại sao sức khoẻ anh trong khoảng thời gian ấy suy kiệt đến vậy, cô hiểu hàm ý trong câu anh nói "tiền lương ứng trước", cô đã hiểu ra rằng anh đã dùng máu đổi lấy tiền để mua cho cô những món ăn mà cô thích.......

Sưu tầm

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2008

Cổ tích Giáng Sinh


Cổ tich Giáng Sinh
   
 
snowing.gif image by hoalylily

Có một cô bé mồ côi cha sống với mẹ tại một vùng quê hẻo lánh. Nhà rất nghèo, hai mẹ con phải làm việc quần quật cả ngày mới kiếm đủ ăn. Cô bé không có bạn bè, không có đồ chơi nhưng cô không bao giờ cảm thấy buồn và cô đơn. Gần nhà cô là một khu rừng, lúc nào cũng tràn ngập tiếng chim hót ...và những bông hoa rực rỡ...Vào mùa đông năm đó, mẹ cô bé bị bệnh và không thể làm việc được, cô bé bận rộn cả ngày với việc đan len để sau đó mang ra chợ bán những đôi vớ bằng len, dù rằng ngay chính đôi chân trần của cô luôn tái xanh vì lạnh.

 

 

 

 

 

Gần đến ngày Giáng sinh, cô bé nói với mẹ: “Không biết năm nay ông già Noel có mang quà đến cho con không, nhưng con vẫn đặt đôi giày trong lò sưởi. Chắc ông già Noel không quên con đâu phải không mẹ?”. Bà mẹ âu yếm vỗ về: “Đừng nghĩ đến điều đó trong ngày Giáng sinh năm nay con gái ạ. Chúng ta chỉ cầu mong có đủ thực phẩm để qua mùa đông khắc nghiệt này là quý lắm rồi”. Nhưng cô bé không tin rằng ông già Noel có thể quên cô. Vào buổi tối trước ngày Giáng sinh, cô đặt đôi giày trong lò sưởi và đi ngủ với giấc mơ về ông già Noel. Người mẹ nhìn vào đôi giày của con và buồn rầu khi nghĩ đến sự thất vọng của con gái, nếu buổi sáng hôm sau cô không nhìn thấy một món quà nào trong đó. Năm nay, ngay cả một món quà Giáng sinh nhỏ cho con, bà cũng không lo được.

Buổi sáng hôm sau, cô bé thức dậy sớm và chạy đến nơi cô đặt đôi giày. Đúng như sự mơ ước của cô, đêm qua ông già Noel đã đến và mang cho cô bé một món quà. Đó là một con chim nhỏ bé nằm thiêm thiếp trong chiếc giày, có lẽ vì đói và lạnh. Nó nhìn cô bé với đôi mắt long lanh và kêu lên mừng rỡ khi cô vuốt nhẹ lên bộ lông mềm mại của nó. Cô bé nhảy múa vì vui mừng và ôm chặt con chim nhỏ bé vào ngực mình. Cô chạy đến bên giường, nơi mẹ cô đang nằm và reo lên: “Hãy nhìn con đây mẹ ơi. Ông già Noel không quên con và đã mang đến cho con món quà ý nghĩa này!”. Những ngày sau đó, cô bé săn sóc con chim, sưởi ấm và cho nó ăn. Con chim líu ríu bên cô bé và đậu lên vai cô trong khi cô làm việc. Khi mùa xuân đến, cô bé mở lồng cho con chim bay vào rừng nhưng nó không chịu bay xa, cứ loanh quanh gần nhà cô bé và mỗi buổi sáng, cô bé lại thức giấc bởi tiếng hót líu lo bên ngoài song cửa sổ....

Bà mẹ nhìn con trong niềm hạnh phúc vô bờ...Vì không muốn làm con thất vọng, bà đã vào rừng đêm hôm đó hy vọng tìm thấy một thứ gì làm qùa thay ông noel tặng con, và đã gặp chú chim sắp chết vì lạnh và đói này.....

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2008

Cafe muối


926586czt859z0ts.gif picture by hoalylily
Họ ngồi cạnh nhau trong một quán cà phê xinh xắn. Anh căng thẳng đến độ không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. Cô gái cảm thấy rất khó chịu." Để mình về nhà còn hơn..." - Cô nghĩ thầm. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người bồi bàn đến và nói:" Vui lòng cho tôi thêm một tí muối vào ly cà phê nhé". Mọi người ngạc nhiên nhìn anh. Mặt đỏ bừng ngượng nghịu, nhưng rồi anh vẫn uống ly cà phê ấy.

Cô gái tò mò hỏi:
-Tại sao anh lại có sở thích lạ lùng thế?
Anh trả lời :
- Khi còn là một đứa trẻ, tôi sống gần biển. Lúc ấy do thường chơi đùa trước sóng biển nên tôi có thể nếm được mùi vị của biển, cảm giá nó mặn và có vị chát. Mùi vị ly cà phê này cũng thế. Nó gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ của mình, về ngôi nhà nhỏ bé bên bờ biển và tôi nhớ cha mẹ tôi - người suốt đời sống ở đấy - biết bao nhiêu!
Nói đến đây, đôi mắt anh đẫm nước mắt.

Cô gái vô cùng xúc động trước những cảm xúc chân thật tận đáy lòng chàng trai. Một người đàn ông như thế hẳn là người sống rất tình nghĩa và yêu quí, có trách nhiệm với gia đình. Cô bắt đầu kể về thời thơ ấu, gia đình, công việc ... của mình. Buổi trò chuyện thật tuyệt vời, và đó là sự khởi đầu tốt đẹp.

Những lần hò hẹn sau, cô gái nhận ra chàng trai thật sự là người mà cô cần: anh có lòng khoan dung, trái tim nồng hậu, sự chân thành... Anh là người đàn ông tốt mà cô không thể để vuột mất. Rồi mọi chuyện diễn ra hệt như một câu chuyện cổ tích có hậu: hoàng tử cưới công chúa, họ sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau. Và mỗi khi pha cà phê cho chồng, cô luôn thêm vào một chút muối theo cách mà anh thích.

40 năm sau... người đàn ông qua đời, để lại cho người vợ lá thư:
" Em yêu quí, hãy tha thứ cho anh, cả cuộc đời anh đã nói dối em. Nhưng chỉ một việa duy nhất: ly cà phê muối. Em còn nhớ lần đấu tiên hò hẹn của chúng mình ? Lúc ấy anh đã quá lúng túng, thật ra anh muốn thêm tí đường vào ly cà phê nhưng anh đã nói nhầm thành muối... Thật khó để thay đổi lời nói nên anh phải uống ly cà phê ấy. Nhưng anh không thể ngờ điều ấy đã bắt đầu cho mối qua hệ của chúng ta. Đã nhiều lần anh định nói sự thât ấy với em nhưng anh lại sợ mất em. Bây giờ anh không còn lo lắng điều gì nữa, anh muốn cho em biết sự thật: anh không thích uống cà phê muối, mùi vị của nó mới tệ làm sao... nhưng nhờ nó mà anh đã có em, anh đã tự hứa rằng anh sẽ không bao giờ nói dối với em bất cứ điều gì nữa, và suốt cuộc đời anh đã không vi phạm lời hứa ấy. Có em trong đời, đó là hạnh phúc lớn nhất của anh. Nếu có thể được sống thêm một lần nữa, anh sẽ vẫn muốn được biết em và có em làm vợ, thậm chí anh có phải uống cà phê muối...".
Đôi mắt cô nhoè đi và lá thư ướt đẫm...
Một ngày, có người hỏi cô: "Mùi vị của cà phê muối thế nào?".
- Cô trả lời.
"Rất ngọt ngào, bạn ạ!"

(st)
P/S : Trong cuộc sống đôi lúc chúng ta cũng phải nói dối. Nói dối đúng lúc , đúng chỗ , đúng hoàn cảnh và đúng cách để làm cho cuộc sống của chúng ta nhẹ nhàng hơn, tránh những tổn thương không đáng có thì cũng nên nói dói. Có những lời nói dối vô hại hoặc nói dối để giúp người khác vui lên, mà sau khi bị phát hiện ra là ta đã nói dối thì họ vẫn vui vẻ như thế......đôi lúc Kẹo cũng phải cảm ơn vì một vài lời nói dối đã đem lại cho Kẹo nhiều niềm vui

926586czt859z0ts.gif picture by hoalylily

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

Cô gái bán đĩa..

Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được

Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố- con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.

Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.

Cô gái ngẩng lên hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.

- Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...

Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

- Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.

Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.

Từhôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem vềnhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói nhưtất cả mọi ngày - đem về.

Vài ngày sau...

‘Reeeeng!...'

Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:

- Alô?
Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng....bà mẹ oà lên khóc
- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.

Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.

Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.

Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn.'

Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:' Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa......và..... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy với những lời lẽ yêu thương.....&


P/S: Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

Một 1000 con hạc giấy ...




prettyswans-1.jpg image by hoalylily
 
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Các bạn chắc đã đọc câu chuyện về một chàng trai đã gấp 1000 con hạc giấy tặng người chàng yêu. Mặc dù lúc đó chàng chỉ là một nhân viên quèn trong công ty,,,, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau.
 
Rồi cho đến một hôm người yêu của chàng nói rằng nàng không thể ở bên chàng nữa, nàng sẽ đi Paris để kiếm một cuộc sống đầy đủ hơn.....và nàng chắc chắn sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại chàng. Nàng rất lấy làm tiếc......
 
Chàng không biết làm thế nào để thay đổi ý của nàng nên đành để nàng ra đi trong một nỗi đau khôn cùng, trái tim chàng tan nát...
Chàng lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng chàng đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp chàng vươn đến những điều trước đây vì thiếu nó mà nàng đã rời bỏ chàng, mà còn giúp chàng xua đuổi ra khỏi tâm trí mình một "điều gì đó" của tháng ngày xưa cũ......

Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng nhận ra đó chính là cha mẹ của nàng ngày xưa. Tình cảm trước đây chàng dành cho họ dường như sống lại. Chàng chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra chàng. Chàng muốn họ thấy rằng chàng bây giờ không còn như trước, rằng bây giờ chàng đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính là chàng, chính người mà trước đây con gái họ đã từ chối đã làm được điều đó....
 
 Đôi vợ chồng cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, chàng bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và thế là..... chàng đã gặp lại người xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho chàng, như thể thời gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn chàng từ... bức chân dung trên bia mộ. Cạnh nàng là món quà của chàng, những con hạc giấy ngày nào.... Đến lúc này chàng mới biết một sự thật:
 
"Nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc một căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó chàng sẽ làm được nhiều việc, chàng sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy nàng quyết định xa chàng. Nàng mong ước cha mẹ sẽ dặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa chàng đến gặp nàng một lần nữa, chàng có thể đem chúng về bầu bạn."

Và...........Chàng bật khóc.............
 
 
Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta. Có bao giờ ta nghĩ đến khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn bên ta nữa...... Chỉ bởi , tình yêu thật phong phú, mỗi một con người trong chúng ta có một cách yêu, thể hiện và bộc lộ tình yêu không giống nhau ..... Chàng ở trong câu chyện này đã không hiểu tình yêu của nàng dành cho chàng nhiều bao nhiêu, cũng chỉ vì nàng đã không yêu chàng như cách mà chàng mong đợi. Nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho nhau bằng tất cả những gì họ có....mà ngược lại họ đã rất yêu và và chưa hề quên nhau.....
 
 Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu . Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
Trong tình yêu chẳng có gì tồi tệ hơn để nhớ thương một người là ngồi cạnh họ và lo sợ rằng sẽ mất họ......
 
 
Không có chuyện gì tự nhiên lại muốn vu vu vơ vơ ...vớ vớ vẩn vẩn.....   Mọi người vui nhé, lúc nào cũng thật vui  và vui thật nhiều , thật nhiều nghe... .....
Đó là phong cách yêu mọi người của kẹo hi hi...
 
70.gif vien picture by hoalylily 
 
 
P/S  Singapore 7h 30' pm
 
Hôm nay kẹo bận cả ngày nên không đi thăm và trả lời comment của mọi người . Kẹo vừa post xong entry mới , định sẽ ăn xong bữa tối sẽ chạy lên nhà ôm máy đi thăm mọi người, ai dè Kẹo hậu đậu cắt quả chanh quá đà vào ngón tay mất rùi  ......Đánh chữ thật khó khăn  !!!
Chắc tối nay chỉ dám sang nhìn mọi người chút rồi về thôi.....
Buồn quá !!!
 
Sorry  các bạn yêu của kẹo .
 
Chúc các bạn một buổi tối nhiều niềm vui và hạnh phúc nha ..
 



Thứ Năm, 9 tháng 10, 2008

Phải chăng đó là tình yêu

BarPurpleFl_1.gif picture by hoalylily
537855304_0c9b78a93a.jpg picture by hoalylily
BarPurpleFl_1.gif picture by hoalylily

Vi và anh quen nhau cũng từ Yahoo! Messenger, anh nói :" mỗi lần đọc những dòng status của Vi, anh thấy lòng ấm áp lạ kỳ, bao nhiêu mệt mỏi, áp lực làm việc trong ngày đều tan biến. Và hơn nữa, anh thấy cảm giác sao mà gần gũi như thể Vi đang ở bên cạnh thì thầm những lời ấy vào tai anh".... Mỗi lần như thế Vi nhăn mũi nói với anh:
- Đó toàn là những câu ngốc nghếch thôi, khi em buồn hay vui, giận ai hay ghét điều gì… em đưa lên status, chỉ có anh ngốc nên mới đọc rồi thấy gần gũi gì đó thôi. Tụi bạn em cứ la làng khi nhìn thấy mấy câu đó…
Anh cười hiền:
- Chắc là anh ngốc thiệt, nhưng sự thật là anh rất thích đọc những status của em…
Thế rồi hai đứa gặp gỡ và bắt đầu yêu nhau. Tình yêu của họ chẳng có chút gì gọi là “kịch tính” như các bộ phim tình cảm trên tivi hay tiểu thuyết, chỉ là những buổi đi chơi, trò chuyện, ăn uống cùng nhau. Có khi, hai đứa cùng chúi mũi vào đọc chung một quyển sách hay ăn chung một ly kem thập cẩm đủ mùi vị rồi lại quay sang giành nhau chiếc remote tivi để bấm cho bằng được chương trình mình yêu thích. Để khi thua, anh mỉm cười khi thấy Vi đắc thắng. Khi thắng, không đợi Vi xụ mặt đến 3 giây anh đã nhường lại remote cho Vi , và rồi âu yếm nhìn Vi nhấn nhoay nhoáy các kênh như để chọc tức anh.

BarPurpleFl_1.gif picture by hoalylily

Mọi thứ cứ trôi đi trong êm đềm như thể nó phải diễn ra như thế. Không một chút gợn của ưu tư hay phiền giận nếu như không có một ngày.......
Một ngày mà bỗng nhiên Vi nghĩ ra một kế để thử tình yêu của anh. .............
Vi bắt đầu từ việc tạo ra một nickname và tải về phần mềm có thể online hai nickname cùng một lúc để anh khỏi nghi ngờ. Khi add nick anh vào nickname "cà phê muối" mà mình vừa mới tạo, rồi Vi ngập ngừng gõ lên status “Em sẽ học cách yêu của cỏ.. Kiên nhẫn nảy lên và xanh đến kiệt cùng”... rồi hồi hộp đợi kết quả. Hơn 1 phút sau thì anh đã add nick "cà phê muối " vào bạn chát của anh làm tim Vi đau thắt lại. Thế mà anh đã nói :" trong Yahoo! Messenger, anh chỉ add tên những người mà anh đã quen biết hoặc cực kỳ quý mến, sẽ chẳng bao giờ anh chấp nhận add tên một người xa lạ...". Vậy mà bây giờ anh đã add… chỉ vì cái status.
Vi định ngưng ngay việc mình đang làm lại nhưng rồi Vi chặc lưỡi tự nhủ: "Coi như đây là cách mình tìm hiểu thêm về anh ấy."...
Và Vi không ngờ câu chuyện của mình (trong nick cà phê muối) lại cuốn cô đi xa đến như thế. Qua “cà phê muối”, cô đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác về anh, nào là "trong câu chuyện tình “cà phê muối”, yếu tố tạo nên sự cuốn hút của câu chuyện không nằm ở chi tiết chàng trai gọi nhầm đường thành muối và phải “phóng theo lao” bằng cách uống cà phê muối cả đời....... chỉ qua bức thư mà anh đã thú nhận khi anh lìa xa cõi đời rằng : "chàng trai đã từng một lần lừa dối người mình yêu, nên phải uống cafe muối đến lúc end of his life, nhưng chàng chưa bao giờ hối hận vì điều đó...." ". Rồi anh kết luận:
- Có những sự lừa dối ngọt ngào và êm đềm đến như thế, anh nguyện được chìm vào trong đó.
Vi thấy tim mình đập mạnh, một cảm giác vô cùng hoang mang... Sao trước đây, anh vẫn thường chê anh chàng “cà phê muối” đó là: " ngốc nghếch, chỉ vì một lời nói dối mà phải ngậm đắng nuốt cay uống cái dung dịch vừa mặn vừa đắng suốt cả đời cho đến lúc chết. Dại dột quá đi thôi!”.
Anh nói với “cà phê muối” rằng anh yêu màu tím, cái màu mà từng nói với Vi là : “tím hoa sim ư? Sao em có thể thích được cái màu buồn bã ấy nhỉ? Biểu tượng của sự thủy chung, đợi chờ gì chứ, chỉ gợi lên cảm giác đơn độc thôi, anh chúa ghét!”.
Anh gửi cho “cà phê muối” bài hát Hạ trắng trong một ngày mưa rả rích với lời nhắn: “Nghe tiếng mưa thật thích nhưng anh thích nhìn nắng hơn. Ước gì, chúng ta gặp nhau, để anh có cơ hội nhìn thấy nắng như đang nhảy múa trên tóc hay trong mắt em…”.Vậy mà anh đã từng nói với Vi rằng…
- Hôm nay lại mưa nữa đấy! Cô bé ngọt ngào của tôi ơi, nhớ mang áo mưa kẻo ướt áo, không khéo sẽ cảm lạnh thì anh sẽ đau lòng lắm.
….....................
- Mấy hôm nay mưa nắng thất thường, chịu khó uống một viên C sủi đi, cô bé ơi, cho có sức đề kháng mà làm việc hăng say nữa chứ. Anh thích sự năng động của em.
…....................
- Tối qua anh online hầu như nguyên đêm, phải chi lúc đó có em online cùng thì hay biết mấy.
…......................
- Anh nhớ em đến phát điên.....…
.........................
- Anh nhớ em vô cùng..
….....................
- Trong đầu anh lúc này chỉ suy nghĩ về em thôi.
…...................

BarPurpleFl_1.gif picture by hoalylily

Vi bật khóc. Rõ ràng giống như anh đang gửi những lời yêu thương cho Vi , mà lại không phải dành cho Vi mà đang cho "cà phê muối"....
Vi nấc lên trong nước mắt.
Nhưng Vi chưa kịp làm gì thì .....
Anh đã vô tình nhìn thấy những IM của “cà phê muối” mà Vi đã lưu trong máy. Khi chat trong nickname “cà phê muối”, Vi thường lưu lại với hy vọng đó sẽ là những bằng chứng khiến anh không thể chối cãi rằng mình đã lừa dối cô...Thế là anh đã biết tất cả những gì Vi làm rồi..... Vi luống cuống type:
- Em chỉ là… em thực sự chỉ muốn…sorry anh, em chỉ muốn.......
Và không có reply........anh đã im lặng ra đi, chẳng để lại cho Vi một lời nào. Mọi nỗ lực liên hệ với anh đều trở nên vô vọng. Anh biến mất như thể chưa bao giờ có anh xuất hiện trong đời. Hằng ngày, Vi sign in vào nickname thật của mình với hy vọng nick của anh sáng đèn, dù chỉ một lần thôi, để Vi lại có thể trò chuyện cùng anh, có cơ hội giải thích những việc mình đã làm…
Nhưng bao nhiêu năm tôi qua, nickname của anh vẫn chưa một lần sáng đèn.
Vi hằng ngày vẫn online và ghi những câu status, với hy vọng dù có xài chế độ offline, anh vẫn đọc được những tâm tư của cô.
Vi rất nhớ một lần, khi trò chuyện với “cà phê muối”, anh đã từng nói: “Khi đã yêu thì phải tin. Không bao giờ người ta dùng phép thử trong tình yêu cả”.
Vậy thì anh có lỗi hay Vi có lỗi? Ai đã lừa dối ai đến nỗi hai đứa lạc nhau mãi như thế này.....?
Vi không muốn tìm câu trả lời nữa, chỉ mong nick của anh sáng đèn và Vi lại gửi đi những dòng messages, với nickname thật của mình.
Nhưng mà............
Có một nickname chẳng bao giờ available nữa........

BarPurpleFl_1.gif picture by hoalylily

Câu chuyện này kẹo không nhớ đọc ở đâu rồi, nhưng vì nội dung của nó làm kẹo suy nghĩ và nhớ mãi, nên bây giờ ngồi type lại. Chắc chắn lời của tác giả sẽ hay hơn và dễ hiểu hơn kẹo, nhưng ý nghĩa của câu chuyện vẫn giống nhau....Phải chăng đó là tình yêu...và ai mới thực sự là người có lỗi..............Kẹo mong mọi người đọc và cung trao đổi ý kiến với kẹo nha .
Chúc các bạn có một buổi tối nhiều niềm vui 


vl33.gif picture by hoalylily vl33.gif picture by hoalylilyvl33.gif picture by hoalylily

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008

Vị ngọt đầu đời

Trong mỗi chúng ta ai cũng sẽ và đã từng trải qua cảm xúc đầu tiên khi bạn bắt đầu biết để ý đến một ai đó, thầm thương yêu một người nào đó..Có thể vì đó là những cảm xúc đầu tiên nên sẽ làm bạn nhớ mãi.....Sự rung động này sẽ đi theo bạn đến suốt cuộc đời cho dù bạn có gặp và kết hôn với một người khác, nhưng cái vị ngọt đầu đời ấy sẽ là những kỷ niệm thật đẹp trong quá khứ không thể quên của bạn..... Kẹo muốn cho các bạn thưởng thức một câu chuyện thật hay, và câu chuyện này cũng giống hệt như câu chuyện thời học sinh của kẹo khi kẹo bắt đầu có cảm giác thích một người...

kiss_81.png picture by hoalylily
Tôi và hắn chơi với nhau rất thân từ ngày còn nhỏ. Tôi đang chờ hắn tan hoc, thì bất ngờ hắn chạy lại từ phía sau ôm chầm lấy tôi , hun tôi một cái.....

-Oái đau quá ông làm gì vậy hả ?
-Có gì đâu, chỉ tạo bất ngờ thôi mà .
-Điên khùng , có tin tôi sẽ vẽ hoa lên khuôn mặt ông không ?
- Thôi đi bà, bà ghen với sắc đẹp của tôi à..? Thui lo mà chết già với nỗi đau đó đi nha, tôi đi ăn kem đây.
-Tôi sẽ giết chết ông tên trời đánh.....

517764pe38ovjg7z.gif picture by hoalylily
Đó là tuổi thơ của tôi và hắn. Bao giờ bọn tôi cũng cãi nhau như vậy đó, hễ cứ gặp mặt là cứ như mặt trăng mặt trời ấy.
Rồi cái ngày ấy cũng đã đến khi bóng tôi rung rinh theo một bóng con trai, tôi quyết định viết thư "tỉnh tò" .Hắn đọc được cười phá nên làm khuôn mặt tôi đỏ ửng như gấc . Tôi nóng tiết giật lại bức thư và đạp hắn một cái thiệt mạnh, hắn kêu oai oái . Tôi cũng hả dạ chút ít hình như là đau lắm , mà kệ ai bảo dại dám chọc tôi làm chi. Tôi lấy hết cam đảm để đưa bức thư tỏ tình cho người tôi thương, thế mà tên đó không thèm đọc thẳng tay ném thẳng vào sọt rác. Tôi bị xúc phạm ghê ghớm. Đó là lần đầu tiên tôi khóc, tôi không dừng lại được ,cứ khóc mãi không thui. Rồi hắn đến , đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi , tôi gào lên :
-Ông vừa lòng rồi chứ , ông đi đi , tôi không muốn thấy mặt ông một lúc nào nữa...

1783397411_abc6a046e5_o.jpg picture by hoalylily
Hắn ôm chầm lấy tôi, tôi giãy dụa cố thoát ra nhưng không được vì hắn ôm tôi chặt quá . Tôi đành buông suôi mặc kệ...lúc đó chẳng nghĩ được việc gì chỉ biết khóc. Hắn thì thầm:
''Đừng khóc nữa mà xấu lắm đấy, tôi thích bà lúc cười hơn . Quên hắn đi nha..vì còn nhều người cần bà mà..."
Chưa bao giờ tôi có cảm giác như lúc này ....ấm áp và hạnh phúc quá!!!!!
Đôi khi ta cứ đi tìm hạnh phúc mà đâu biết rằng ....hạnh phúc ngay bên cạnh ta ........
(Sưu tầm và chỉnh sửa)

517764pe38ovjg7z.gif picture by hoalylily

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2008

Sự tích hoa cỏ may

47.gif picture by hoalylily
nekokiss.jpg picture by hoalylily
47.gif picture by hoalylily
 
Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có đôi trai gái yêu nhau rất thắm thiết. Nàng xinh đẹp, là con gái của một gia đình giàu có, một tiểu thư khuê các, còn chàng chỉ là anh đốn củi nghèo, mồ côi sống trong túp lều tranh xơ xác.
Có không ít những người môn đăng hộ đối muốn cùng nàng “kết tóc xe tơ”, nhưng nàng chẳng cảm mến ai, vì trọn con tim đã gửi cho chàng trai chăm chỉ, thật thà, tốt bụng.
Mối tình của họ không được chấp thuận, bố mẹ nàng đuổi chàng ra khỏi làng. Vì quá yêu nhau, họ bàn bạc đi đến một nơi thật xa, nơi không ai biết để cùng làm ăn sinh sống. Chàng sẽ cày cuốc thuê, nàng ở nhà trồng rau, dệt vải. Họ chấp nhận cơ cực để được sống bên nhau trọn đời.
Nhưng cuộc sống cơ cực đã biến nàng từ một tiểu thư khuê các thành người đàn bà lam lũ. Nhìn người vợ trẻ rất mực yêu quý phải vất vả đầu tắt mặt tối, chàng không an lòng.
Hàng đêm chàng tự dày vò, trách cứ bản thân đã không đem lại được cuộc sống đầy đủ cho vợ. Nỗi day dứt khiến chàng quyết chí ra đi làm giàu. Chàng để chút vốn liếng ít ỏi còn lại đỡ đần người vợ trẻ rồi ra đi, hẹn một năm sau trở về với cuộc sống đầy đủ, khá giả hơn.
Người con gái ở nhà dệt đan, trồng rau, nuôi trong mình niềm tin, niềm hy vọng mãnh liệt chàng sẽ trở về. Một năm, hai năm, rồi ba năm…thời gian cứ đằng đẵng trôi đi, nàng vẫn không nhận được tin tức của chồng. Nỗi nhớ nhung cùng niềm mong mỏi làm nàng ngày càng trở nên xơ xác, héo hon. Tình yêu, niềm tin vào người chồng thật thà, tốt bụng khiến nàng quyết định đi tìm chàng với ước mong về một ngày mai đoàn tụ 

1001 câu chuyện cảm động  [ Sưu Tầm ] - Lessons for Life - ,

Nàng ra đi, đi đến đâu cũng hỏi về tung tích người chồng yêu quý. Biển người mênh mông bao nhiêu, đất trời rộng lớn bao nhiêu cũng không làm người con gái ấy nản lòng. Tình yêu vẫn luôn thường trực và bùng cháy trong sâu thẳm trái tim, một trái tim khát khao kiếm tìm hạnh phúc.
Thế nhưng tình yêu, niềm tin và hy vọng của nàng cuối cùng chỉ đổi lại bằng những cái lắc đầu, xua tay. Nàng cứ đi, đi mãi, cho đến một ngày mệt quá xỉu lúc nào không hay. Nàng nằm xuống, trong lòng vẫn đau đáu nỗi niềm chờ mong, hy vọng.
Cảm kích trước tình yêu son sắt thủy chung của người vợ trẻ, sau khi nàng chết, Ngọc Hoàng đã hóa phép biến nàng thành một loài hoa cỏ, loài hoa cỏ màu tím bàng bạc, có sức sống mãnh liệt giống như tình yêu thủy chung của nàng.
Chị gió tốt bụng cảm động trước tấm chân tình của người con gái đã đem loài hoa cỏ ấy đi khắp mọi nơi trên các nẻo đường gần xa.
Dù cho người con gái ấy không còn nữa, nhưng tình yêu của nàng thì bất diệt cùng tháng năm, để rồi mỗi lần có khách đi đường ngang qua, nàng vẫn cố gắng níu bám vạt áo họ để hỏi thăm tin tức về chồng.

Hoa cỏ may sắc nhọn, nhức nhối một nỗi niềm đau của tình yêu trong xa cách.

Một câu chuyện đi vào lòng người, đáng để cho chúng ta phải suy nghĩ phải không các bạn. Tuy nó không có một kết cục tốt đẹp nhưng nó cho ta hiểu rằng, tình yêu chân chính luôn luôn tồn tại giữa thế gian này, giữa hai con người yêu nhau...
Hãy yêu và yêu chân thành bạn nhé để câu chuyện tình của bạn cũng sẽ trở thành huyền thoại như câu chuyện trên.....
Viết xong entry này tự nhiên thấy tin tưởng vào tình yêu hơn và thèm yêu quá hic...
Tình yêu quả là diệu kỳ...có người bạn nói với kẹo ...khi nào bạn yêu thực sự ,mỗi buổi sáng thức dậy bạn sẽ cảm thấy thế gian này đều là một vườn hoa nở rộ... Khi bạn nghe một bản nhạc như thường ngày, nhưng khi yêu rồi thì bạn sẽ thấy bản nhạc đó tràn trề cảm xúc và đê mê....và bạn nhìn thấy cuộc đời mình sao đẹp vậy .....
Đúng là vậy đó vì kẹo cũng đã từng có cảm giác này.....

HAPPY SUNDAY NIGHT TO ALL 

47.gif picture by hoalylily

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2008

Ngày Mai Không Bao Giờ đến

romantic-6.jpg picture by hoalylily
Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một nguời bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận.

Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.

Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.
Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn dịnh cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.

Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh.

Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: "Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây". Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên di mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.
Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ dợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn dến khôn cùng.
Tôi tự hỏi: "Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?". Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia đình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt dầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi dến New York và kết hôn với người khác. Ðối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cuới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: "Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy". Ðó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.


(Sưu tầm)
Ðây là một câu chuyện kẹo đọc được trên mạng và thấy thật tiếc nuối cho một mối tình câm . Có thể các bạn đã từng đọc qua câu chuyện này và có những cảm nhận khác nhau...
Ðiều cuối cùng kẹo muốn nói với các bạn:


Chúng ta cũng vậy. Thỉnh thoảng, ta không nhận ra ai mới là người quan tâm đến ta thật lòng. Cho đến khi họ rời bỏ ta. Cho đến khi ta mất họ vĩnh viễn. Để rồi ta chỉ còn biết ôm hận.

Hãy thổ lộ tình yêu của mình với người mà bạn yêu. Đừng im lặng, bởi vì có thể bạn sẽ đánh mất họ mà chưa kịp thốt ra lời nào.

Tình yêu là khi chúng ta chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để nói với một người rằng ta yêu họ biết chừng nào.

Và đây mới là chốt của bài "Cơ hội chỉ đến một lần..." vì thế khi đã nắm bắt được cơ hội trong tay, xin các bạn hãy đừng để mất nó
Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi có lẽ ngày hôm sau .. có thể sẽ không bao giờ đến nữa.

Kẹo chúc các bạn có những ngày cuối tuần vui vẻ

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2008

Tình yêu thầm lặng




Tự Tình

 

Tại sao mặt trời chọn tôi để rực rỡ
Tại sao mặt trăng chọn tôi để tình tứ
Tại sao những vì sao chọn tôi để long lanh
Tại sao những bông hoa chọn tôi để nở
... và tại sao
Trong giấc mơ ở mãi cuối trời kia
Cả em cũng chọn tôi để nhớ ???

 
Đó là một vài câu thơ tình của Trần Dạ Từ mà kẹo thấy rất hay. Kẹo muốn mọi người thưởng thức trước khi bước và câu chuyên chính này... Đây là một câu chuyện ngắn nhưng vì kẹo thấy nó thật cảm động ....và  chuyện tình yêu của hai người trong chuyện đã có một  kết thúc tốt đẹp.... Đó cũng là điều hy vọng và mơ ước của những đôi lứa đang yêu.....
Mọi người hãy chia sẽ và hãy coi đây là một câu chuyện thật để nhìn vào đó mình sẽ có thêm niềm tin vào tình yêu nha  
 
Một cô gái yêu tha thiết một chàng traii nhưng bị gia đình phản đối kịch liệt ngay từ đầu. Cha mẹ cô cho rằng hoàn cảnh hai gia đình không phù hợp, nếu lấy nhau, cô sẽ chịu khổ suốt đời.

   Vì áp lực từ phía gia đình, hai người thường xuyên cãi vã. Mặc dù rất yêu, nhưng cô gái hay hỏi người yêu “Anh yêu em như thế nào?”

   Khi chàng trai không trả lời theo ý mình, cô lại tức giận. Cứ mỗi lần như thế cùng với áp lực của gia đình, cô lại trút giận vào người yêu. Nhưng anh chỉ chịu đựng trong im lặng.

    Hai năm sau, chàng trai tốt nghiệp đại học và quyết định đi du học ở nước ngoài. Trước khi đi, anh cầu hôn người mình yêu thương: “Anh không khéo ăn nói. Nhưng chỉ cần em biết rằng anh rất yêu em. Nếu em chịu đến với anh, anh sẽ chăm sóc em suốt đời. Còn về phía gia đình, anh sẽ cố thuyết phục bố mẹ. Em đồng ý làm vợ anh chứ?”

    Cô gái đồng ý, và rồi cha mẹ cô cũng tán thành. Trước khi chàng trai đi học, họ đã đính hôn với nhau.

    Cô gái bắt đầu đi làm, và chàng trai thì tiếp tục sự nghiệp học hành của mình ở nước ngoài. Họ gửi cho nhau những lời yêu thương qua thư từ và điện thoại. Mặc dù có khó khăn, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ đến chia ly.

   Một ngày nọ, trên đường đi làm, cô gái bị tai nạn ô tô. Tỉnh dậy, cô nhìn thấy cha mẹ bên cạnh giường mình nằm, xung quanh là màu trắng toát. Cô biết là cô đã bị thương rất nặng. Nhìn mẹ đang khóc, cô muốn an ủi. Nhưng rồi nhận ra rằng mình đã mất đi một thứ vô cùng quý giá - giọng nói.

   Bác sĩ nói rằng chấn thương não quá mạnh làm mất khả năng nói của cô.

    Suy sụp nhanh chóng, những ngày ở bệnh viện, cô chỉ biết có khóc mà thôi. Về nhà, tình hình cũng không có gì thay đổi. Mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại, tim cô nhói lên đau đớn. Cô không muốn cho người yêu biết hoàn cảnh của mình, cô không muốn mình là gánh nặng của anh. Cô viết một lá thư nói rằng cô không thể chờ đợi anh ta thêm được nữa và quyết định chia tay.
Kèm theo lá thư, cô gửi trả lại chiếc nhẫn. Chàng trai gửi hàng trăm lá thư, gọi không biết bao cuộc điện thoại, nhưng những gì cô có thể làm chỉ là khóc mà thôi.

    Cha mẹ cô quyết định chuyển chỗ ở, hi vọng cô có thể quên mọi thứ và sống vui vẻ hơn.

    Ở môi trường mới, cô học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Hàng ngày cô vẫn luôn tự nhủ phải quên người mình yêu. Một ngày, bạn cô tới và nói rằng chàng trai đã quay về. Cô bảo bạn đừng để cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đối với cô. Từ đó, không có tin tức gì về anh nữa.

    Một năm trôi qua, người bạn của cô lại đến mang theo một cái phong bì. Đó là thiệp cưới của người yêu cũ. Cô choáng váng, đau khổ. Mở phong bì ra, cô thấy ................tên mình trong đó........................