Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

Em vô tình.....



Hôm nay Mưa lại về,những hạt mưa nhỏ lất phất bay dường như làm lòng người êm dịu hơn thì phải. Cảm giác của em cũng  không giống khi nhìn những trận mưa ào ạt trắng xóa, xối xả vồ vập..... nó càng làm em nhớ anh nhiều hơn..... Và em hiểu rõ một điều là em rất yêu Mưa dù Mưa có ra sao đi nữa...  

Em yêu Mưa ! Em đã trở nên vô tình.......

Em vô tình !Những tin nhắn mà đã một thời em từng mong đợi... Người nói, Người rất nhớ em, Người đang đứng trước nhà mẹ em và đang hồi tưởng về những kỷ niệm cũ... vậy và em chẳng thấy chạnh lòng đáp lại Người một câu.....

Em vô tình! Em đã để Người biết trang Blog của mình, đã để Người đọc những entry không phải dành cho Người ... để rồi Người lo lắng, người sợ trái tim yêu hết lòng như em sẽ thêm một lần nữa tổn thương.. Người điện thoại, nhưng em chẳng còn cảm giác hồi hộp, cảm giác muốn nghe....

Em vô tình! Người làm thơ tặng em , chẳng còn hay nữa, chẳng còn thấy những câu thơ ấy đầy tình cảm và ý nghĩa như ngày nào..... và em không mảy may có một chút rung động ......

Em vô tình! Em chỉ biết ngồi lặng trước những dòng tin nhắn liên tiếp của Người... chẳng thấy vui mà thấy xót xa...Sao tình cảm lại lạ lùng đến vậy! Em chưa bao giờ nghĩ... cảm giác của mình lại có ngày thay đổi như thế đối với Người...

Em vô tình! Đã từng coi Người là hoài niệm dấu yêu, thế mà em đã nỡ làm Người hụt hẫng... nhưng... biết làm sao đây khi mà em bắt đầu thấy yêu Mưa hơn tất cả.....

Em càng cảm thấy mình vô tình khi đã viết lên entry này dù biết Người sẽ đọc. Nhưng em hiểu rằng, Người sẽ chỉ thấy chạnh lòng một chút thôi, vì bên Người vẫn luôn là một mái ấm gia đình.. với một con đường sáng lạn phiá trước ...

Em cũng hiểu rằng,  Người hiểu .... đây cũng là lần cuối cùng em viết về Người...

Bởi...em vô tình....



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét