Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

Hạn sử dụng của tình yêu.




Hạn sử dụng của tình yêu...

Ngày xa xưa hay đến tận bây giờ, Tình Yêu vốn được đóng gói sẵn trong những cái hộp thắt nơ xinh xinh trên thiên đường. Sau đó Tình Yêu mới được gửi xuống trần gian theo đường tàu lửa Giấc Mơ hay như hiện tại là bằng tàu cao tốc (nên mới sinh ra những "tình yêu sét đánh"). Cách đóng hộp chẳng thay đổi là mấy, khác chăng chỉ là ngày xưa làm dạng thủ công. Hộp tình yêu làm ra ít nhưng cực kỳ chất lượng, còn bây giờ tất cả đều có máy làm thay,trách nhiệm của các thiên thần nhẹ nhàng hơn nên cũng hay lơ đễnh mà không xem xét kỹ các hộp Tình Yêu. Vì vậy mới có hộp nhạt phèo, hộp quá đậm đặc, thậm chí hộp không có gì...

Lại kể tiếp chuyện xưa...

Trong mẻ xuất xưởng những hộp Tình Yêu đầu tiên, khi các Thiên Thần mang đến hỏi Thượng Đế quyết định nên đóng hạn dùng mấy năm: một năm, hai năm, hay mười năm, thì Thượng Đế đã mỉm cười đáp: " Các ngươi đừng in hạn sử dụng.Ta đã có chủ ý của ta."

Và các hộp Tình Yêu được ban phát xuống trần gian với hạn sử dụng không ghi chi cả. Ai nhận được nó, mở ra rồi thì không bao giờ còn giống như trước nữa. Nó làm người ta khóc, người ta cười, hạnh phúc và cả đau khổ; làm con người ta say đắm, ngất ngây như nếm mật ngọt, lại có khi ê chề, muốn quên đi tất cả.
Các đôi mới vừa yêu nhau rất nồng nàn, mãnh liệt. Nhưng sau một thời gian, tình cảm cứ như vơi dần.
Đàn ông thì cứ thắc mắc: "Ngày xưa cô ấy dịu dàng bao nhiêu, thì bây giờ ngoa ngoắt bấy nhiêu."
Phụ nữ cũng cảm thấy không hài lòng: "Trước đây anh ấy rất tinh tế, còn hiện tại thì vô tâm lạ kỳ?"

Thế là mọi người nháo nhào cả lên "Hộp Tình Yêu hết hạn sử dụng rồi!"

Rồi họ ngày đêm khẩn cầu xin được ban tặng hộp Tình Yêu mới. Có người được toại nguyện, có người chờ đợi mỏi mòn trong tuyệt vọng. Vì ai nhận được hộp Tình Yêu là một chuyện ngẫu nhiên, và tùy duyên mà thôi.

Các thiên thần nghe những lời van xin, cầu nguyện thống thiết ngày càng nhiều thì đâm ra mệt mỏi. Họ bèn kéo nhau đến gặp Thượng Đế xin người hãy in hạn sử dụng hộp Tình Yêu là một trăm năm để chẳng còn ai phải than thở vì Tình Yêu hết sớm quá nữa.

Thượng Đế nghe xong mỉm cười. Người lấy cho các thiên thần xem con dấu dùng để in hạn sử dụng của hộp Tình Yêu mà Người chưa bao giờ sử dụng: "Vô thời hạn". Vâng đúng là vô thời hạn. Tình yêu không có tuổi, không bị bào mòn, và cũng không bao giờ cạn kiệt hay ngừng thổn thức theo thời gian.

Các thiên thần càng thêm ngạc nhiên:"Nếu thế sao con người ta lại hết yêu nhau nhanh đến vậy?"

Thượng Đế lại cười: "Hộp tình yêu không phải là hết hạn mà là bị họ làm hỏng mất rồi

Cái gì cũng phải đọc kỹ trước khi sử dụng. Tình yêu là vĩnh cửu, vô thời hạn. Nhưng cách yêu như thế nào để giữ được tình yêu đó là cả một vấn đề. Con người ta chỉ suốt ngày nói rằng yêu, yêu lắm, yêu mãi mãi. Nhưng họ không bao giờ chịu học "cách yêu thương một người" nên cuối cùng tự làm mất đi tình yêu của chính họ mà thôi." (st)




Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Have yourself a merry Christmas...





Have yourself a merry Christmas

Have yourself a merry little Christmas,
Let your heart be light
From now on,
our troubles will be out of sight

Have yourself a merry little Christmas,
Make the Yule-tide gay,
From now on,
our troubles will be miles away.

Here we are as in olden days,
Happy golden days of yore.
Faithful friends who are dear to us
Gather near to us once more.

Through the years
We all will be together,
If the Fates allow
Hang a shining star upon the highest bough.
And have yourself A merry little Christmas now.
.....











Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

Con gái mà .............




Rơi...


Vỡ òa rồi những vần thơ tình ái
Đầy yêu thương,nhung nhớ cũng nhạt phai
Bao nhiêu đêm giọt lệ ngắn dài
Xin giữ mãi... làm hành trang kỷ niệm...


Phải thế không khi tình em dâng hiến
Là những gì anh đón nhận ước ao
Ước tình mình bay bổng giữa trăng sao
Giữa gió mây , cỏ hoa .... và dấu ái ???


Anh có gì , đừng nha cần ái ngại
Nói đi mà, thủ thỉ với em nghe
Hứa với anh, em sẽ chẳng khóc nhè
Nhưng anh nói...gì với em phải thật!


Em không là cuộc tình thứ nhất!
Nhưng anh à, em chẳng mấy quan tâm
Chỉ mong sao anh đừng mãi âm thầm
Giấu trong lòng và bắt em phải hiểu.....


Mạnh biết bao cũng thế thôi... mềm yếu...
Con gái mà anh biết rõ phải không .....







Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Đường xưa .......




Đường xưa... Nỗi nhớ...

Một ngày làm việc mệt mỏi trong khi đầu vẫn ong ong sốt mà hôm nay trên đường về còn bị dính mưa. Về đến nhà trút bỏ bộ quần áo ướt nhèm, dội qua làn nước ấm ấm mới thấy tỉnh táo lại. Mở đĩa nhạc nghe dở từ hôm qua, ngồi ngoài hành lang nhâm nhi ly cà phê nóng pha sẵn mà thấy ấm áp lòng lên một chút. Sing dạo này là mùa mưa thì phải, ngày nào cũng tí ta tí tách nghe sao mà não nề........

Bài hát "Đường Xưa" của nhạc sỹ Quốc Dũng do ca sĩ Phương Thanh thể hiện bỗng vang lên dịu buồn da diết quá. Nỗi nhớ từ đâu chợt tràn về..... một nỗi nhớ dường như chẳng thể gọi thành tên ..... chỉ thấy trong lòng có cảm giác trống trải như thiếu vắng một thứ gì đó đã từng rất thân thương.........

Ừ thì là nỗi nhớ, ai mà ngăn cản được nào. Đố ai nói là chẳng bao giờ nhớ gì đó trong quá khứ đấy! Có khi chỉ là một anh mắt, nụ cười , khuôn mặt , lời nói , cái nắm tay..... một lá thư, một đồ vật hoặc dù chỉ là một cảm xúc ....

Phải chăng cuộc đời là một con đường dài, và nỗi nhớ không có điểm tận cùng?

Trước đây mỗi lần có chuyện gì đó buồn hay suy nghĩ mình thường ra biển dạo chơi, chỉ lang thang bước theo bờ cát hoặc ngồi yên tĩnh nhâm nhi cái lon bia to nhất mua ở Seven Eleven cạnh đó. Khi lon bia cạn cũng là lúc nỗi buồn dường như được gió biển cuốn bay xa rồi..... Mà thật lòng mình cũng chẳng biết vì gió biển hay vì lon bia ấy làm mình say nên quên hết nữa.....

Đường xưa.......

Có ai muốn đi lại con đường xưa của mình ko.........

Đông cận kề, lá thu rụng mang thu đi để nhường cho mùa đông tới... cũng như một mảnh kỷ niệm đang theo thời gian. Cơn mưa đầu mùa vội đổ cũng chẳng thể nào mang nổi cây đi nên gió đã mang mưa về để rồi lại trở thành nỗi nhớ........

Và con người mỗi mảnh kỷ niệm trôi..... nỗi nhớ... lại..... đầy thêm.....






Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

Sometimes I wish I were an angel....







I

w
i
s
h

I

w
e
r
e

a
n

A
n
g
e
l

Em ước gì có một đôi cánh
Mà trong giấc mơ đêm qua em đã có
Em mãi đuổi theo những cánh bướm
Đến lúc bình minh cháy bỏng mắt em

Đêm nay, bầu trời chữa lành đôi mắt em
Trên cao đó nơi thiên thần ngự trị
Em đã chạm vào bầu trời phép thuật
Và được đón chào đến thế giới thần tiên

Em ước mình là một thiên thần
...đã có lúc em ước mình như thế...

Và tất cả những mật ngọt trên cao
Rót xuống mình em tình yêu ngọt ngào
Anh ở đó, bay chung quanh em đó
Nụ hôn nồng làm em ngất ngây......

Em ước gì có được đôi cánh thiên thần
Mà trong giấc mơ đêm qua em đã có
Em lạc lối trên thiên đường rực rỡ
Ước gì em thế hoài... chẳng tỉnh dậy...

Em ước mình là một thiên thần
uh, đã có lúc em ước mình như thế!

Nhưng không gian kia quá nhiều nguy hiểm
Bầu trời kia tạo lắm nỗi bất công
Bao nhiêu hiểm nguy trên bầu trời....
Những tưởng tạo cho chúng ta niềm sợ hãi
Nhưng không đâu, chúng ta không hề vậy!

Đã có lúc em ước mình là một thiên thần
Uh, đã có lúc em ước .... em là.... Thiên Thần
..........."Thiên Thần của em"..........










Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Tình online.....





T




ì


?


n



o




h

Tình ảo thôi... mà như thật mất rồi
Trái tim em sao hoài rối nhịp
Đó là khi nhớ về anh ngọt lịm
Nhớ lời yêu chẳng biết có... hư vô?
Nào biết nhau đâu, sao lại cứ ước mơ
Để rồi sống tháng ngày không bình lặng
Lúc thì vui lúc chìm trong lo lắng
Lúc thẫn thờ giữa đêm tối... suy tư...
Onl không gặp mà nhớ đến vậy ư?
Buồn trong lòng như mùa thu rụng lá
Gặp được người tình trào lên rộn rã
Cần nắng đâu mà môi má ửng hồng...
Gọi tình ảo như thế có ... phải không...





Thư gửi Ông Trời





Ông Trời à,

Ông Trời kính quý của con ( ít nhất là từ khi con có mặt trên cõi đời này) . Xin phép Ông cho con hỏi  "Ông có mắt
hay không vậy?". Câu hỏi này Ông không được tham khảo ai mà phải chính Ông trả lời mới được. Người
trần mắt thịt là con làm sao mà xuyên thấu .....  Ngoài kia kẻ đoạt được tham vọng của
mình thì nói: “Ông Trời có mắt lắm đấy”. Họ bảo rằng, ông là người cao nhất,
quyền lực nhất, ông luôn soi rọi mọi ngóc ngách trên thế gian. Ông giúp nhiều người được toại nguyện, được thoả mãn những mong muốn
của mình...... Nhưng Ông Trời ơi, cũng có khối người bảo Ông không có mắt hoặc mù lòa mất rồi. Mỗi khi thất bại, gặp khó khăn trong cuộc sống họ đều than:

“Trời ơi ! Ông Trời ơi là Ông Trời , Ông có
mắt không thế......???” 

Ông nghe thấy lời than đó , lòng Ông thế nào hả Ông ?

Ông Trời ơi là Ông Trời..........

(Ông cho con than một câu, một câu thôi nhé Ông, vì con luôn tin Ông là có mắt)

Ông có biết không, có hiểu những gì trong con lúc này không Ông ... Con luôn coi Ông là đức chúa trong lòng, từ trước đến ngày hôm nay  bất kể con gặp may rủi gì con đều cầu xin  Ông phù hộ và cảm tạ Ông hết lòng. Nhưng Ông ạh, hôm nay con buồn và thất vọng  lắm , con rất buồn và thất vọng vì Ông đấy Ông à...

Ông ơi, có thể không , Ông hãy trả lời con một câu, chỉ một câu này thôi , một câu mà con thấy cũng là câu hỏi của tất cả mọi người trên đời này: “ Ông thực sự có mắt hay không có mắt, nếu có thì có một mắt hai nhiều mắt vậy Ông ???”

Ông à, con đang mệt mỏi và đau lòng lắm ....

Nếu Ông không có mắt thì cùng con chia sẻ nỗi buồn của con nhé Ông, còn  nếu Ông có mắt hoặc có nhiều mắt, con muôn vàn lần cầu xin Ông hãy dùng một con mắt sáng suốt nhất của mình nhìn con , nhìn em con đi Ông...  Con xin Ông hãy  phù hộ cho em con , con không muốn nó phải mổ lại thêm một lần nữa, con không muốn nó phải mất đi một bên chân.... Nếu có thể thay thế Ông cho phép con đi , con chắc chắn chịu được Ông à.....

Ông Trời ơi , Ông có  mắt mà , Ông giúp con đi Ông Trời...



Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Miên man một chút ... em tôi (4)

Tôi luôn tin là bản tính con người tốt thì trong lòng luôn có lương tri ngự trị. Em vốn rất thương người ngay từ nhỏ. Hồi ấy nhà còn rất nghèo vậy mà khi ông ăn mày tới xin, thằng bé 5 tuổi em tôi đã múc trọn thùng gạo còn lại cho ông. Cả nhà hôm ấy phải đi vay gạo để nấu cơm nhưng trong lòng vui vì việc làm của em lắm! Tôi còn nhớ khi mẹ bị va chạm xe đạp nhẹ ngã ra đường trước cửa nhà tôi, em tôi bé xíu lao ra ôm chầm lấy mẹ khóc ầm lên. Hoặc những lần tôi mệt mỏi hay ốm em hớt ha hớt hải cõng tôi lên phòng nghỉ ngơi hoặc xuống xe đưa tôi đi bệnh viện. Rồi những lần thấy người bị nạn ngoài đường em dù đang đi làm công chuyện cũng sẽ mặc kệ mà tìm cách đưa họ đi cấp cứu....

Lần này em bị nạn cũng có lẽ là trong cái hạn cũng có cái duyên thì phải. Em va vào lốp xe sau của chiếc xe container và may mắn bắn ra ngoài, gióng xương đùi gãy tan xuyên qua bắp thịt cứng nhắc của em và mài xuống đường làm mất đi một vài mảnh. Ngay lúc ấy anh lái xe taxi tốt bụng đang đỗ gần đó cùng một người dân đã đưa em liền vào bệnh viện gần nhất. Bệnh viện ấy chính là bệnh viện vài tháng trước đây em chở người bị nạn mà em gặp ngoài đường vào cấp cứu. Gặp lại bác sỹ cùng một người bạn em quen và cả ông giám đốc bệnh viện ngày hôm ấy nên em nhanh chóng được đưa lên bàn mổ và ca mổ đã thật thành công.

Em ngốc yêu bướng bỉnh của chị à,

Một tuần qua rồi em nhỉ, một tuần em chị với niềm ham mê bay nhảy đá bóng mà phải nằm im bất động.

Một tuần em làm cả nhà lo lắng và mất ngủ. Mẹ lịm đi khi nghe tin em vậy. Bố thường là người rất bình tĩnh mà hôm ấy mất bình tĩnh hoàn toàn. Đêm đó em có biết chị, chị Nga, chị Lan đã làm gì ko? Ba chị em ngồi an ủi nhau và chỉ biết thắp hương cho ông bà tổ tiên mong ca mổ của em thành công.

Một tuần qua rồi, một tuần em luôn gắng nở nụ cười khi mọi người đến thăm và cố gắng làm yên lòng cả nhà nhưng đêm về thì sao, mấy ngày trời phải nhờ đến morphine em mới chợp mắt được một hai tiếng......

Một tuần trôi qua, đến giờ em đau đớn đến chẳng gắng được nữa. Người em gầy rộc hẳn, khuôn mặt em xanh lét, mắt em thâm quầng, những câu hỏi của em chị biết em đang lo lắng chuyện không lành sẽ xảy đến với mình....

Một tuần qua ngày nào chị cũng tự nấu đồ ăn mang vào cho em, thấy em ăn được chị vui lắm! cầm muỗng đút em ăn, em có biết trong lòng chị thế nào không? Trong lòng chị ngày nào cũng khóc....  em à.......

Một tuần em của chị vậy là giỏi lắm rồi. Hôm qua em đi chụp lại và kết quả thật khả thi. Bác sỹ nói em còn trẻ, có sức đề kháng nên đừng lo lắng quá nhiều, cố gắng chăm sóc và làm theo lời BS dặn là mọi chuyện sẽ tốt cả thôi. Em vì vậy đừng sợ nha em, mọi người luôn bên cạnh em, yêu em rất nhiều.....

Một tuần dài thật dài em nhỉ. Chị có nói với em gì em còn nhớ không? Chị đùa đùa với em nhưng chị biết là em hiểu chị đang nói thật "Mong em sau một hai tháng nằm im trên giường bệnh, em hãy dành thời gian ấy để nghĩ lại những chuyện đã xảy ra và nếu có thể lấy nó làm bài học cho tương lai nhé, em yêu của chị"

Chị chuẩn bị mang cơm vào bệnh viện cho em rồi , see u..............

Miên man một chút ... em tôi (3)

Sau bao nhiêu đắn đo cùng với những thất vọng chuyện tình cảm, tôi quyết định sang Sing tìm hiểu cuộc sống và thử thích nghi mình. Thật vui vì ông trời dường như rất thương tôi nên mọi chuyện đều suôn sẻ ngay từ những bước đầu. Mấy tháng sau tôi đón em trai tôi sang ở cùng tôi, em bắt đầu đi học thêm tiếng Trung Anh và luyện thi vào ĐH và tôi càng vui hơn vì nhìn thấy được sự cố gắng, ngoan ngoãn và chăm chỉ của em.

Một vài năm sau em có bạn gái, có thêm rất nhiều bạn học và đá bóng cùng. Em đi sớm về khuya thường xuyên, có những khi đi cả đêm mà quên cả đt về nói cho tôi biết. Những đêm ấy có bao giờ em nghĩ là tôi thế nào không nhỉ..... nhiều khi tôi tự hỏi vậy hoài vì sáng ngày hôm sau gặp em, tôi không nói một lời, tôi thường chỉ im lặng để em tự nghĩ và hy vọng là em sẽ hiểu em đã làm tôi lo lắng đến ra sao...

Bao nhiêu chuyện không mong muốn về em sau đó cứ xảy ra, tôi cố gắng nén lòng đứng ra giải quyết hậu quả..... Có lúc giận hờn với bạn gái mà em uống say rồi làm bao nhiêu thứ chuyện không tưởng, nào là đấm vỡ tan cửa kính của tòa nhà, đập vỡ những chậu cây cảnh của nhà hàng xóm.... Một lần em làm tôi đau lòng lắm, có lẽ là lần cuối cùng và tôi hy vọng là thế, cũng là giận hờn bạn gái mà em đạp vỡ tan cánh của phòng karaoke, vỡ luôn cả cái tivi và những ngọn đèn tường trong phòng. Ông chủ nói sẽ gọi công an đến nếu em vẫn có thái độ như vậy....  Tôi lặng lẽ đứng ra giải quyết mọi chuyện, gắng không cho em nhìn thấy mình khóc và sau khi mọi chuyện bình yên rồi , tôi lại chỉ biết im lặng với em.......

Sau lần ấy em đã chia tay với người yêu và dường như em cũng thay đổi hẳn. Em không còn nóng tính vậy nữa, giúp đỡ tôi nhiều hơn trong mọi việc và không làm tôi buồn về em thêm... 

Tôi đã từng có những lúc thấy vô cùng mệt mỏi và thấy bất lực trước bản thân mình vì luôn nghĩ mình đang làm hư em, thật đau lòng khi không tìm ra giải pháp nào tốt hơn cả.... Em càng ngày càng trở nên thật khó bảo, mỗi lần giận dỗi với bạn bè, người yêu là em uống say và những lần ấy em chẳng nghe ai mà còn vô lễ với bố mẹ. Bố chưa một lần nặng lời với 3 chị em gái chúng tôi nhưng với em bố đã phải thốt lên một câu "Con ra khỏi nhà ngay, nhà này không có những đứa con hỗn láo như thế.....". Đuổi mấy em cũng chẳng đi đâu vì tôi biết tính em là vậy. Ngoài mặt thì thế nhưng trong lòng đầy ắp những tình cảm thương yêu dành cho gia đình. Tính em còn trẻ con bồng bột lắm chẳng biết khi nào mới lớn và trưởng thành....

(còn nữa)

Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Miên man một chút ... em tôi (2)

Có mỗi một em trai nên cả nhà đều thương yêu em, em chưa từng phải nếm qua nước mắt vì cuộc sống khổ cực của gia đình. Những gì tốt nhất chúng tôi đều muốn dành cho em, cưng chiều em.... Em cute lắm nhưng ngay từ nhỏ em đã hơi ngang tàng nghịch ngợm, chẳng nghe ai cả chỉ muốn làm theo ý mình. Khi em lên 10 gia đình cuộc sống gia đình có thể gọi là đầy đủ hơn. Bố mẹ đã xây lại ngồi nhà cũ thành nhà mới khang trang đẹp đẽ hơn, nhưng trong thâm tâm của mỗi người, ngôi nhà xa xưa cùng những kỷ niệm thời thơ ấu thì mãi mãi là ngôi nhà bình yên hạnh phúc trong mỗi chúng tôi tuy rằng rất cực khổ.....

Tôi sinh ra ở cái số gì mà luôn có quý nhân phù trợ, may mắn lúc nào cũng đến, bắt đầu học ĐH cho đến khi có công việc đầu tiên. Đón em trai tôi cùng hai em gái ra HN học, mấy chị em vốn rất yêu thương nhau được bên nhau, đùm bọc nhau thì chẳng niềm vui nào có thể tả nổi....  Trải qua cuộc sống khó khăn hàng ngày mà vươn lên, tôi thấu hiểu sự cơ cực của bố mẹ, cảm nhận được tấm lòng thương yêu vô bờ mà bố mẹ dành cho chúng tôi. Chính mắt tôi đã trông thấy mẹ phải chạy từng nhà người quen, hàng xóm vay tiền cho mấy chị em  chúng tôi đi học, và cũng chính mắt tôi đã trông thấy biết bao lần các bác ruột của tôi từ chối mẹ với nhiều lí do buồn cười hoặc không trả đúng hạn đã lấy lãi rất cao. Mặc dù còn nhỏ nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn từ trong mắt mẹ, nó như xé lòng tôi ra từng mảnh. Tôi quyết chí học tập, dặn dò các em chăm chỉ, cố gắng hết sức làm việc để đổi thay số phận. Tôi luôn khát khao một ngày kia cuộc sống của gia đình tôi sẽ vượt qua khó khăn không còn hàng ngày phải lo lắng về vật chất nữa.

Ngày qua ngày, giữa những bộn bề và khó khăn của cuộc sống, hai em gái tôi lần lượt bước chân vào giảng đường đại học. Em trai tôi lúc ấy mới học cấp 3........

May mắn liên tiếp đến với tôi, hồi đó đất đai nhà cửa thật rẻ mọi người đổ xô đi mua đất. Tôi cũng cố gắng mua được một căn nhà tặng bố mẹ và một căn nhà cho bản thân mình. Sau một thời gian rất ngắn đất đai nhà cửa tăng vọt, tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười mừng nữa, ko ngờ ra đời kiếm tiền bằng cách này sao lại dễ đến thế ư!

Em trai tôi chuyển hẳn về ở với tôi, tôi trang trí cho em một căn phòng rộng với đầy đủ tiện nghi và những gì em thích. Tôi cưng chiều em đến mức không để em thiếu thốn bất kể thứ gì, em muốn là tôi thỏa mãn em, trong lòng tôi lúc ấy chỉ nghĩ đến hai chữ bù đắp. Tôi muốn bù đắp cho những người tôi yêu thương đã trải qua những ngày tháng cực khổ, tôi muốn nhìn thấy nụ cười thật tươi trện môi từng người.... nhưng tôi đã lầm......  thật ngỡ ngàng khi nhận được giấy báo em trai tôi thi trượt ĐH và tôi biết đó là lỗi của tôi, lỗi của tôi đã quá cưng chiều em .......

(còn nữa)

Miên man một chút .... em tôi(1)

Em cất tiếng khóc đầu tiên trào đời trong một ngày mưa gió bão bùng tại một trạm xá, đối diện nhà tôi, ở thị xã tôi. Mẹ thét lên vì đau đớn rồi lịm đi vì băng huyết quá nhiều. Một trạm xá không đủ những máy móc thiết bị cứu mẹ trong cơn nguy kịch, bố hớt hải giữa bão giông chạy bên kia đường rồi bên này đường hy vọng vẫy được xe chở mẹ đi bệnh viện, chúng tôi thì ôm nhau khóc vì sợ mất mẹ. Đứa trẻ mới bảy tuổi là tôi đứng giữa trời mưa lớn, gió thổi như thể bay cả người cầu ông trời phù hộ cho mẹ và xin hãy thương lấy gia đình của chúng tôi. 

May mắn rồi cũng đến khi một chiếc xe tải dừng lại, chú lái xe vội vã mở mở cửa xe đón mẹ tôi (đang quấn trong một cái chăn ướt đẫm máu) đưa mẹ sang bệnh viện phụ sản Hn cấp cứu. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhiều máu đến thế, nó còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ.

Bố ở bệnh viện chăm sóc mẹ, tôi gắng ko được khóc làm các em tôi lo sợ và tôi làm được. Nhìn em trai tôi xinh xắn quấn tròn trong chiếc tã trắng thật là yêu nhưng trong lòng tôi lúc ấy thấy giận em, vì em đã làm mẹ đau đớn và suýt mất đi tính mạng của mình. Bác sỹ nói rằng mẹ tôi ko thể nào cứu được chỉ sau 10 phút đến chậm. Lậy trời lậy phật, dù sao tôi cũng phải cảm ơn ông trời vẫn còn có mắt!

Các dì thay nhau ra chăm sóc mẹ, bố xin nghỉ phép để nuôi thằng em trai kháu khỉnh nhưng đáng ghét của tôi. Thời bao cấp nuôi một đứa trẻ ko có sữa mẹ thật là vất kinh khủng. Xếp hàng mãi mới mua được một hộp sửa ông thọ đã hết hạn từ lâu, bố mang về cho vào nồi hầm tời 30 phút nó mới mềm ra để pha cho em uống. Hàng ngày vẫn phải uống thêm nước cháo cơm và thỉnh thoảng bố ẵm em đi xin bú trực một chị họ khi chị cũng mới sinh em bé....

Mẹ vì mất máu , bệnh này sinh bệnh khác phảinằm bệnh viện tới hơn hai tháng mới được về nhà. Khi nhìn thấy chúng tôi, em trai tôi mẹ khóc òa vì nhớ, vì xót, vì thương .... Bao nhiêu của cải đã bán hết để lo viện phí, lương giáo viên ba cọc ba đồng của bố chẳng thể nào đủ, bố phải vay mượn thêm dù phải trả lãi cao. Cuộc sống của gia đình càng ngày càng vất vả, bố bắt đầu nghĩ ra việc kiếm thêm tiền ngoài dạy học. Em lớn hơn một chút mẹ cũng bắt đầu đi "chợ" (buôn bán). Tôi cùng đứa em gái kế thì hàng tối đi kéo vó tôm , được ít được nhiều sáng sớm hôm sau trước khi đến trường cũng phải mang ra chợ bán, nếu may mắn bán được ngay và được giá còn nếu sắp đến giờ đi học rồi đành bán rẻ một chút để còn kịp giờ tới trường. Mỗi lần bán rẻ về nhà nói bố nghe , bố cười thật tươi và còn khen chị em tôi nữa... Bố chưa một lần mắng chúng tôi , chưa một lần cầm đến roi vọt.... "Bố ơi bố biết không mỗi lần thấy bố cười chúng con như thêm có niềm tin và nghị lực Bố à......"

Cuối cùng nợ nần trả cũng hết, bố còn được nhà trường tặng một chiếc xe đạp, vậy là nhà tôi đã có phương tiện để đi, đã đủ ăn đủ tiêu, bố mẹ ko cần lo lắng quá nhiều về tiền học phí của mấy chị em tôi......

(còn nữa...)

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

Có thứ tình gọi là Tình Ảo ư .....



Có thứ tình gọi là Tình Ảo ư ???

Thế giới ảo là gì : trước tiên tớ nghĩ là nơi mà mọi thứ đều hoàn hảo và tốt đẹp, là nơi mà người ta thể hiện mình bằng những character ảo (những đoạn code lập trình) hay những avatar biểu trưng cho phong cách và sở thích của mỗi người trong thế giới thực tại... Điều đáng nói ở đây đó là không một đoạn code lập trình nào có đủ khả năng đảm nhiệm vai trò của một trái tim, môi trường online chỉ có sức sống và trở nên có hồn khi nó được tiếp máu từ chính những con tim đang đập rộn rã trong cái "thế giới thực" này.....

Thật buồn cười khi có những câu trả lời như "thì yêu cho vui thế thôi à", hay "khi không gặp cũng thấy nhớ nhưng có biết là ai đâu bận tâm làm gì cho mệt" thậm chí "mình có vợ con rồi nhưng vẫn có một tình yêu riêng trong thế giới ấy, ở đó mình và vợ "ảo" yêu thương và quan tâm chăm sóc cho nhau rất nhiều"..... Tớ thấy sao mà buồn cười ghê ghớm thế không biết, người nói được những câu ấy chắc hẳn cả cuộc đời chỉ biết nghĩ đến cái bản thân mình, tại sao anh ta không coi đó là một sự lừa dối người phụ nữ vẫn chung sống với mình nhỉ, hành động đó có khác việc ngoại tình khi mà những lời yêu thương vốn chỉ để dành cho một người nay lại được thường xuyên tặng cho một người khác mà đâu phải từ miệng nhân vật anh ta chơi, rõ ràng những lời đó vẫn phải được thốt ra từ chính môi mép anh ta, thứ mà anh ta đã dùng để dụ dỗ và lừa gạt người phụ nữ bên cạnh mình. Trong mắt tớ người như thế này thật đáng xem thường và có thể danh được là kẻ già mà chưa lớn, nông cạn và ích kỉ, nếu thấy ghét quá thì có thể gọi là đồ đê tiện.

Nếu anh ta thừa nhận tình yêu đó và chấp nhận rằng bản thân là một kẻ đa tình ngu ngốc thì có lẽ còn dễ chấp nhận và tha thứ hơn, đằng này anh ta đơn giản xem đó chỉ như một thú vui tiêu khiển, xem thường tình yêu và chối bỏ những trách nhiệm liên quan đến một người mà anh ta vẫn mở miệng nói là "yêu đương" này nọ. Như vậy, cái cô gái "ảo" nào đó vô tình đã trở thành một món đồ chơi rẻ tiền để thoả mãn cho cái cuộc vui chinh phục bằng môi mép của anh ta mà thôi - chỉ thế!

Vì vậy "thế giới ảo" đó chẳng qua chỉ là một tấm gương phản chiếu hình ảnh của cuộc đời không hơn không kém, nếu có hay thì chỉ hay ở chỗ là nó biết "tút" cho đẹp và bóng bẩy cái vẻ bên ngoài mà người ta thèm khát mà thôi, nhưng như thế nó chỉ là một tấm gương không hề phẳng như những tấm gương trong nhà cười "đúng là vui đấy song vì không thực nên đôi khi phải cười ra nước mắt.....

Tớ không nghĩ có tình yêu ảo đâu nên nếu yêu thì hãy chỉ yêu một người, một thôi, dù là ở đâu (ngoài đời hay thế giới ảo) bạn nhé! Yêu xa tất nhiên là phải mong mỏi, phải chờ đợi, nhưng cũng đâu khác việc khi người mình yêu đi công tác hay du học là bao, đi bao lâu, rất lâu? thì cũng sẽ có lúc trở về!

Lửa thử vàng, chờ đợi thử tình yêu mà......


Tớ cảm ơn S
Gặp lại các bạn sau một vài tuần nhé!
Miss..........

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Viết cho Cha Mẹ nhân ngày 20-11





Cha Mẹ của con

Điện thoại về thấy Mẹ Cha bận quá
Con thẹn thùng chẳng biết nói làm sao
Đã bao mùa lá rụng, gió lao xao
Mà con vẫn phương trời xa biền biệt...
Cha Mẹ già quê nhà còn mải miết
Lo chúng con được trọn vẹn mới thôi 
Mẹ Cha ơi, chúng con trưởng thành rồi
Chỉ hằng mong Mẹ Cha luôn khỏe mạnh
Đông đã ghé , gió đêm về thật lạnh
Mẹ Cha con có mặc ấm hay không
Có bình yên thanh thản giấc nồng
Hay lo lắng cả trong mơ .... tìm đến?
Gía con chẳng theo thuyền rời bến
Không tranh đua với cuộc sống bon chen
Vẫn hồn nhiên khi mưa rớt bên thềm
Thì con sẽ chẳng đi đâu hết cả
Bên Mẹ Cha sống thanh bình , yên ả
Bên các em vui nhộn ngày đêm
Cả nhà ta mãi hạnh phúc êm đềm
Và kỷ niệm là dòng thơ lưu lại
Con... nhớ lắm những ngày xưa êm ái......
Chúc Cha Mẹ của con và tất cả các Thầy Cô giáo sức khỏe hạnh phúc, thành công trong sự nghiệp nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam


Happy Vietnam Teacher's Day!













Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Bức thơ tình dễ thương :-)





Em yêu của anh ới ời ơi............

Hải Phòng một ngày buồn như con chuồn chuồn , tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen. Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay trăng cao tít mít, anh ngồi cong đít viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh .Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.

Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi lăncuđơ, không có tiền mà phải xài card.

Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, ủa nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con chó con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui.

Ranh ngôn có câu : "Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không". Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em :" Nhìn xa cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng". Anh đau lắm nhưng không sao, bôi cao sẽ khỏi , không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa. Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con chó vàng ...

Thôi mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn. .

(Tác giả là thần tượng của Kẹo)

Thứ Tư, 3 tháng 11, 2010

Chỉ còn là kỷ niệm





Chỉ còn là kỷ niệm...

Còn trong em lời yêu thương lãng mạn
Bao dấu yêu êm ái thủa ban đầu
Những tưởng rằng duyên nợ đến tìm nhau
Nào ai ngờ phận đong đầy nuối tiếc.......

Làm sao đây dấu yêu anh có biết
Cả nụ hôn..... qua gió cũng ngọt ngào
Có bao giờ anh thấy giữa trăng sao
Nụ cười thắm .... môi em niềm hạnh phúc......

Thì dòng sông có lúc trong lúc đục
Và con người nào khác phải không anh
Tạm biệt thôi ... mơ ước đẹp như tranh 
Ta đi nhé, không vương sầu .... mệt mỏi....

Nụ hôn nồng chưa một lần chạm tới
Giọt lệ buồn ướt gối.... biết bao đêm
Bài thơ em còn chưa kịp đặt tên.....
Đành để đó làm hành trang .... anh nhỉ ....

Anh có biết một điều em hằng nghĩ
"Có khi nào anh thật sự .... yêu em ..."

The last poem.

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Thương một mùa thu





Thương một mùa thu
Thương lắm một mùa thu
Quạnh hiu nơi góc phố
Lá vàng không ngừng đổ
Một người đứng chơ vơ
Lặng nghe tiếng ru hời
Thu ơi thôi ngủ nhé!
Hoa sữa buồn lay nhẹ
Lệ một người khẽ...rơi...
Là em - một mảnh đời
Bồng bềnh theo làn gió
Thu đi rồi .... còn đó
Nỗi buồn...em... riêng mang...
Tình ta đã lỡ làng
Sao lòng còn nhức nhối
Giữa dòng đời trôi vội
Hồn lững thững đi hoang
Má hồng không còn thắm
Môi thiếu vắng nụ cười
Em ngẩn ngơ giữa đời
Nhạt phai màu mắt biếc
Ôi mùa thu tiễn biệt
...........

Sing 22-11-09