Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Miên man một chút ... em tôi (3)

Sau bao nhiêu đắn đo cùng với những thất vọng chuyện tình cảm, tôi quyết định sang Sing tìm hiểu cuộc sống và thử thích nghi mình. Thật vui vì ông trời dường như rất thương tôi nên mọi chuyện đều suôn sẻ ngay từ những bước đầu. Mấy tháng sau tôi đón em trai tôi sang ở cùng tôi, em bắt đầu đi học thêm tiếng Trung Anh và luyện thi vào ĐH và tôi càng vui hơn vì nhìn thấy được sự cố gắng, ngoan ngoãn và chăm chỉ của em.

Một vài năm sau em có bạn gái, có thêm rất nhiều bạn học và đá bóng cùng. Em đi sớm về khuya thường xuyên, có những khi đi cả đêm mà quên cả đt về nói cho tôi biết. Những đêm ấy có bao giờ em nghĩ là tôi thế nào không nhỉ..... nhiều khi tôi tự hỏi vậy hoài vì sáng ngày hôm sau gặp em, tôi không nói một lời, tôi thường chỉ im lặng để em tự nghĩ và hy vọng là em sẽ hiểu em đã làm tôi lo lắng đến ra sao...

Bao nhiêu chuyện không mong muốn về em sau đó cứ xảy ra, tôi cố gắng nén lòng đứng ra giải quyết hậu quả..... Có lúc giận hờn với bạn gái mà em uống say rồi làm bao nhiêu thứ chuyện không tưởng, nào là đấm vỡ tan cửa kính của tòa nhà, đập vỡ những chậu cây cảnh của nhà hàng xóm.... Một lần em làm tôi đau lòng lắm, có lẽ là lần cuối cùng và tôi hy vọng là thế, cũng là giận hờn bạn gái mà em đạp vỡ tan cánh của phòng karaoke, vỡ luôn cả cái tivi và những ngọn đèn tường trong phòng. Ông chủ nói sẽ gọi công an đến nếu em vẫn có thái độ như vậy....  Tôi lặng lẽ đứng ra giải quyết mọi chuyện, gắng không cho em nhìn thấy mình khóc và sau khi mọi chuyện bình yên rồi , tôi lại chỉ biết im lặng với em.......

Sau lần ấy em đã chia tay với người yêu và dường như em cũng thay đổi hẳn. Em không còn nóng tính vậy nữa, giúp đỡ tôi nhiều hơn trong mọi việc và không làm tôi buồn về em thêm... 

Tôi đã từng có những lúc thấy vô cùng mệt mỏi và thấy bất lực trước bản thân mình vì luôn nghĩ mình đang làm hư em, thật đau lòng khi không tìm ra giải pháp nào tốt hơn cả.... Em càng ngày càng trở nên thật khó bảo, mỗi lần giận dỗi với bạn bè, người yêu là em uống say và những lần ấy em chẳng nghe ai mà còn vô lễ với bố mẹ. Bố chưa một lần nặng lời với 3 chị em gái chúng tôi nhưng với em bố đã phải thốt lên một câu "Con ra khỏi nhà ngay, nhà này không có những đứa con hỗn láo như thế.....". Đuổi mấy em cũng chẳng đi đâu vì tôi biết tính em là vậy. Ngoài mặt thì thế nhưng trong lòng đầy ắp những tình cảm thương yêu dành cho gia đình. Tính em còn trẻ con bồng bột lắm chẳng biết khi nào mới lớn và trưởng thành....

(còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét