May mắn rồi cũng đến khi một chiếc xe tải dừng lại, chú lái xe vội vã mở mở cửa xe đón mẹ tôi (đang quấn trong một cái chăn ướt đẫm máu) đưa mẹ sang bệnh viện phụ sản Hn cấp cứu. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhiều máu đến thế, nó còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ.
Bố ở bệnh viện chăm sóc mẹ, tôi gắng ko được khóc làm các em tôi lo sợ và tôi làm được. Nhìn em trai tôi xinh xắn quấn tròn trong chiếc tã trắng thật là yêu nhưng trong lòng tôi lúc ấy thấy giận em, vì em đã làm mẹ đau đớn và suýt mất đi tính mạng của mình. Bác sỹ nói rằng mẹ tôi ko thể nào cứu được chỉ sau 10 phút đến chậm. Lậy trời lậy phật, dù sao tôi cũng phải cảm ơn ông trời vẫn còn có mắt!
Các dì thay nhau ra chăm sóc mẹ, bố xin nghỉ phép để nuôi thằng em trai kháu khỉnh nhưng đáng ghét của tôi. Thời bao cấp nuôi một đứa trẻ ko có sữa mẹ thật là vất kinh khủng. Xếp hàng mãi mới mua được một hộp sửa ông thọ đã hết hạn từ lâu, bố mang về cho vào nồi hầm tời 30 phút nó mới mềm ra để pha cho em uống. Hàng ngày vẫn phải uống thêm nước cháo cơm và thỉnh thoảng bố ẵm em đi xin bú trực một chị họ khi chị cũng mới sinh em bé....
Mẹ vì mất máu , bệnh này sinh bệnh khác phảinằm bệnh viện tới hơn hai tháng mới được về nhà. Khi nhìn thấy chúng tôi, em trai tôi mẹ khóc òa vì nhớ, vì xót, vì thương .... Bao nhiêu của cải đã bán hết để lo viện phí, lương giáo viên ba cọc ba đồng của bố chẳng thể nào đủ, bố phải vay mượn thêm dù phải trả lãi cao. Cuộc sống của gia đình càng ngày càng vất vả, bố bắt đầu nghĩ ra việc kiếm thêm tiền ngoài dạy học. Em lớn hơn một chút mẹ cũng bắt đầu đi "chợ" (buôn bán). Tôi cùng đứa em gái kế thì hàng tối đi kéo vó tôm , được ít được nhiều sáng sớm hôm sau trước khi đến trường cũng phải mang ra chợ bán, nếu may mắn bán được ngay và được giá còn nếu sắp đến giờ đi học rồi đành bán rẻ một chút để còn kịp giờ tới trường. Mỗi lần bán rẻ về nhà nói bố nghe , bố cười thật tươi và còn khen chị em tôi nữa... Bố chưa một lần mắng chúng tôi , chưa một lần cầm đến roi vọt.... "Bố ơi bố biết không mỗi lần thấy bố cười chúng con như thêm có niềm tin và nghị lực Bố à......"
Cuối cùng nợ nần trả cũng hết, bố còn được nhà trường tặng một chiếc xe đạp, vậy là nhà tôi đã có phương tiện để đi, đã đủ ăn đủ tiêu, bố mẹ ko cần lo lắng quá nhiều về tiền học phí của mấy chị em tôi......
(còn nữa...)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét