Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Đường xưa .......




Đường xưa... Nỗi nhớ...

Một ngày làm việc mệt mỏi trong khi đầu vẫn ong ong sốt mà hôm nay trên đường về còn bị dính mưa. Về đến nhà trút bỏ bộ quần áo ướt nhèm, dội qua làn nước ấm ấm mới thấy tỉnh táo lại. Mở đĩa nhạc nghe dở từ hôm qua, ngồi ngoài hành lang nhâm nhi ly cà phê nóng pha sẵn mà thấy ấm áp lòng lên một chút. Sing dạo này là mùa mưa thì phải, ngày nào cũng tí ta tí tách nghe sao mà não nề........

Bài hát "Đường Xưa" của nhạc sỹ Quốc Dũng do ca sĩ Phương Thanh thể hiện bỗng vang lên dịu buồn da diết quá. Nỗi nhớ từ đâu chợt tràn về..... một nỗi nhớ dường như chẳng thể gọi thành tên ..... chỉ thấy trong lòng có cảm giác trống trải như thiếu vắng một thứ gì đó đã từng rất thân thương.........

Ừ thì là nỗi nhớ, ai mà ngăn cản được nào. Đố ai nói là chẳng bao giờ nhớ gì đó trong quá khứ đấy! Có khi chỉ là một anh mắt, nụ cười , khuôn mặt , lời nói , cái nắm tay..... một lá thư, một đồ vật hoặc dù chỉ là một cảm xúc ....

Phải chăng cuộc đời là một con đường dài, và nỗi nhớ không có điểm tận cùng?

Trước đây mỗi lần có chuyện gì đó buồn hay suy nghĩ mình thường ra biển dạo chơi, chỉ lang thang bước theo bờ cát hoặc ngồi yên tĩnh nhâm nhi cái lon bia to nhất mua ở Seven Eleven cạnh đó. Khi lon bia cạn cũng là lúc nỗi buồn dường như được gió biển cuốn bay xa rồi..... Mà thật lòng mình cũng chẳng biết vì gió biển hay vì lon bia ấy làm mình say nên quên hết nữa.....

Đường xưa.......

Có ai muốn đi lại con đường xưa của mình ko.........

Đông cận kề, lá thu rụng mang thu đi để nhường cho mùa đông tới... cũng như một mảnh kỷ niệm đang theo thời gian. Cơn mưa đầu mùa vội đổ cũng chẳng thể nào mang nổi cây đi nên gió đã mang mưa về để rồi lại trở thành nỗi nhớ........

Và con người mỗi mảnh kỷ niệm trôi..... nỗi nhớ... lại..... đầy thêm.....






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét