Tôi luôn tin là bản tính con người tốt thì trong lòng luôn có lương tri ngự trị. Em vốn rất thương người ngay từ nhỏ. Hồi ấy nhà còn rất nghèo vậy mà khi ông ăn mày tới xin, thằng bé 5 tuổi em tôi đã múc trọn thùng gạo còn lại cho ông. Cả nhà hôm ấy phải đi vay gạo để nấu cơm nhưng trong lòng vui vì việc làm của em lắm! Tôi còn nhớ khi mẹ bị va chạm xe đạp nhẹ ngã ra đường trước cửa nhà tôi, em tôi bé xíu lao ra ôm chầm lấy mẹ khóc ầm lên. Hoặc những lần tôi mệt mỏi hay ốm em hớt ha hớt hải cõng tôi lên phòng nghỉ ngơi hoặc xuống xe đưa tôi đi bệnh viện. Rồi những lần thấy người bị nạn ngoài đường em dù đang đi làm công chuyện cũng sẽ mặc kệ mà tìm cách đưa họ đi cấp cứu....
Lần này em bị nạn cũng có lẽ là trong cái hạn cũng có cái duyên thì phải. Em va vào lốp xe sau của chiếc xe container và may mắn bắn ra ngoài, gióng xương đùi gãy tan xuyên qua bắp thịt cứng nhắc của em và mài xuống đường làm mất đi một vài mảnh. Ngay lúc ấy anh lái xe taxi tốt bụng đang đỗ gần đó cùng một người dân đã đưa em liền vào bệnh viện gần nhất. Bệnh viện ấy chính là bệnh viện vài tháng trước đây em chở người bị nạn mà em gặp ngoài đường vào cấp cứu. Gặp lại bác sỹ cùng một người bạn em quen và cả ông giám đốc bệnh viện ngày hôm ấy nên em nhanh chóng được đưa lên bàn mổ và ca mổ đã thật thành công.
Em ngốc yêu bướng bỉnh của chị à,
Một tuần qua rồi em nhỉ, một tuần em chị với niềm ham mê bay nhảy đá bóng mà phải nằm im bất động.
Một tuần em làm cả nhà lo lắng và mất ngủ. Mẹ lịm đi khi nghe tin em vậy. Bố thường là người rất bình tĩnh mà hôm ấy mất bình tĩnh hoàn toàn. Đêm đó em có biết chị, chị Nga, chị Lan đã làm gì ko? Ba chị em ngồi an ủi nhau và chỉ biết thắp hương cho ông bà tổ tiên mong ca mổ của em thành công.
Một tuần qua rồi, một tuần em luôn gắng nở nụ cười khi mọi người đến thăm và cố gắng làm yên lòng cả nhà nhưng đêm về thì sao, mấy ngày trời phải nhờ đến morphine em mới chợp mắt được một hai tiếng......
Một tuần trôi qua, đến giờ em đau đớn đến chẳng gắng được nữa. Người em gầy rộc hẳn, khuôn mặt em xanh lét, mắt em thâm quầng, những câu hỏi của em chị biết em đang lo lắng chuyện không lành sẽ xảy đến với mình....
Một tuần qua ngày nào chị cũng tự nấu đồ ăn mang vào cho em, thấy em ăn được chị vui lắm! cầm muỗng đút em ăn, em có biết trong lòng chị thế nào không? Trong lòng chị ngày nào cũng khóc.... em à.......
Một tuần em của chị vậy là giỏi lắm rồi. Hôm qua em đi chụp lại và kết quả thật khả thi. Bác sỹ nói em còn trẻ, có sức đề kháng nên đừng lo lắng quá nhiều, cố gắng chăm sóc và làm theo lời BS dặn là mọi chuyện sẽ tốt cả thôi. Em vì vậy đừng sợ nha em, mọi người luôn bên cạnh em, yêu em rất nhiều.....
Một tuần dài thật dài em nhỉ. Chị có nói với em gì em còn nhớ không? Chị đùa đùa với em nhưng chị biết là em hiểu chị đang nói thật "Mong em sau một hai tháng nằm im trên giường bệnh, em hãy dành thời gian ấy để nghĩ lại những chuyện đã xảy ra và nếu có thể lấy nó làm bài học cho tương lai nhé, em yêu của chị"
Chị chuẩn bị mang cơm vào bệnh viện cho em rồi , see u..............
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét