Thứ Tư, 24 tháng 9, 2008

Tin nhắn...

" Anh đã từng yêu em...."

Nó đang ngồi xem một bộ phim Hàn Quốc thật hay thì tin nhắn đến. Lời nói yêu thương này từ một số máy Viêtnam không quen nên nó nghĩ có thể ai đó nhầm máy chăng. Nó nhắn lại:

"Uả ...yêu ai ...."
"Xin lỗi bạn của mình đã mượn máy của mình để nhắn cho bạn...."
"Lạ chưa , cho mình biết bạn ấy tên gì vậy...."

Và rồi không có tin trả lời .....

Một tiếng sau.

Ring....chuông điện thoại kêu, nó cầm máy và không thể ngờ được đó là những lời nói của một người anh nuôi ....

Mẹ nó và mẹ anh là hai người thân thiết cùng lớn lên trong một làng quê nghèo , họ đã từng coi nhau như chị em ruột và có rất nhiều kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ.... sau này mẹ của anh lấy chồng , theo chồng về một nơi xa xôi khác....và rồi họ không gặp lại nhau nữa.
Khi nó ra Hà Nội học đại học, vì gia đình anh ở đó nên hai gia đình bắt đầu đi lại, mẹ nó đã gởi gắm nó cho mẹ anh trông coi trong những năm tháng học xa nhà ... lúc đó nó mới 16 tuổi và anh thì 18. Anh học về công an theo bố của anh ...bố anh bấy giò cũng là cục trưởng của một cục cảnh sát.....ở Hà Nội .

Bố của anh rất yêu nó, vì ông không có con gái nên muốn nó trở thành con nuôi của ông... từ đó hai gia đình đi lại thường xuyên ..nó cũng bắt đầu gọi bố của anh là "bố nuôi".
Anh rất lầm lì, nói ngọt thì it, nguyên tắc thì nhiều ...mà nó lại ghét nhất là phải sống theo khuôn khổ của một nguyên tắc nào đó. Thế rồi anh cũng phải chiều theo nó, anh luôn lặng thinh trước những gì nó cho là đúng và phải trả lời những câu hỏi nó không hiểu... Và nhất là những lần nó đi xe máy vượt đèn đỏ, chỉ cần anh alo thôi là nó không cần mất tiền phạt
Anh cứ như vậy , lặng lẽ theo nó bao nhiêu năm trời...vậy mà hôm nay....nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa

Anh nói rằng.....
 
" Anh đang say , anh thấy rằng cần phải nói với em một vài điều.... Xin em im lặng và chỉ nghe thôi nhé!

Anh đã từng yêu em....

Em biết không anh đã yêu em từ lâu rồi, có lẽ ngay từ những giây phút đâu tiên nhìn thấy em ....chắc em vẫn còn nhớ... Thời gian được ở bên em, chăm sóc cho em....đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của đời anh... Anh yêu em ngay cả lúc em nhìn đời bằng con mắt chán chường và thất vọng nhất.... ngay cả lúc chứng kiến em đau đớn đến tột cùng vì tình yêu em dành cho người khác không thành ... và cả những lúc em uống say để mà trút lên anh những lời yêu thương , những nỗi buồn em dành cho kẻ khác... rồi sáng hôm sau em hỏi ..." Anh ơi , hôm qua em có luyên thuyên với anh không??? em say quá nên chẳng nhớ gì cả..."..... Mỗi lần thấy em khóc, thấy em đau khổ .... trong lòng anh cũng thấy thật xót xa ...Gíá như anh có thể làm gì đó để giúp em xua tan đi những niềm đau ấy, anh sẽ hết lòng.
 
Em biết không ....

Anh đã yêu em ngay cả lúc anh đưa em đến gặp người em yêu, rồi bắt anh chờ đợi bao tiếng đồng hồ để đón em về.... Cái giây phút chờ đợi đó nó thật dài và buồn làm sao... nhưng khi nhìn thấy nụ cười thật tươi trên môi em thì anh lại quên đi tất cả...Anh sẵn sàng làm mọi thứ để mang nụ cười đó đến cho em... Rồi anh yêu em ngay cả những lúc trời mưa bão ,anh mang áo mưa đứng đợi em trước cổng trường, để mà không hề nhận được một lời khen của em, lại còn bị em mắng là anh ngốc quá ....Yêu em hơn nữa là những lúc em làm sai, em gây ra tai họa cần anh đứng ra che chở... Cái giây phút được che chở , bảo vệ em , anh cũng cảm thấy mình hạnh phúc thật nhiều....

Có những lần em được nghỉ học không về quê, em đến nhà anh nấu cơm , khuôn mặt em đỏ bừng vì nóng....lúc đó em thật đáng yêu... đáng yêu nhiều hơn nữa là khi em tíu tít gọi bố mẹ anh là cũng là "bố mẹ"... không khí trong nhà vui hơn, đầm ấm hơn mỗi khi có sự xuất hiện của em.

Anh đã yêu em đến mức chỉ cần ai nhắc đến tên giống như em thôi, anh đã thấy tim mình loạn nhịp, hồi hộp... để rồi cảm thấy thật hạnh phúc vì được biết em, được gọi tên em...

Anh yêu em bởi trăm ngàn điều khác nữa...anh cũng chẳng thể hiểu nổi mình tại sao lại như vậy, tại sao lại thổ lộ với em những điều mà anh đã giữ kín nó bao năm rồi ....anh đang buồn và hối hận vì vô tình đem đến cho em sự lo lắng...

Lời cuối cùng anh muốn em biết rằng : "Cuộc đời này thật vô vị từ khi không có em ở bên....."

Hãy đừng nhớ những lời anh nói hôm nay nhé, chúc em vui vẻ và mãi hạnh phúc ....."


Bên đó cúp máy rồi mà nó cứ như người trong mộng.... Chẳng hiểu những lời nói vừa rồi là mơ hay thật nữa..... chân tay nó run cầm cập, có lẽ mấy hôm nay nhiều chuyện quá ,nó suy nghĩ nhiều nên mơ vậy chăng .....

Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét