|
"Mưa rơi rả rích trong đêm vắng"* Gió lạnh sắt se cả một trời Sương nhỏ lệ xuống hồn lạnh giá Bỗng thấy lòng mình thật đơn côi
Mưa có mệt không mà lả lơi Rơi hoài rơi mãi chẳng nghỉ ngơi Chơi vơi một mình em hiu quạnh Ngơ ngác cùng mưa lạc giữa đời
Em đang đi giấu nỗi nhớ người Em đang tìm nơi vùi kỷ niệm Mưa thản nhiên cười như không biết Sao em quên được hỡi mưa ơi ???
Em về đâu khi nỗi nhớ chưa phôi Sẽ đi đâu trên đường đời nghiệt ngã Sẽ làm gì dưới cơn mưa tầm tã, Sẽ khóc hay cười ...trong bão táp phong ba???
Em vẫn đang lang thang nơi ngã rẽ ...... giữa dòng đời xa lạ ....... của mình.
*Thơ anh Vũ
|
M Ư A
| |
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét