Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2009

Lỗi của mưa




Lỗi của Mưa

 

Đừng hỏi em vì sao em không buồn
Dù chiều nay mưa sầu giăng giăng trên lối
Hãy hỏi chiếc ô cùng em đứng trong mưa cho anh
Nếu ô không buồn thì em đây rất vui
Đùng hỏi em vì sao em không sầu
Dù đêm nay aj quên mà kgông đến
Hãy hỏi ánh trăng cùng em thức trong đêm chờ anh
Nếu trăng không buồn thì em cũng rất vui
Vì sao em yêu anh thế kia
Lỗi này do mưa hết thôi
Đã cho em cho anh lần đầu gặp gỡ
Một phút giây ta nhìn nhau, mắt ta luôn tìm nhau
Để rồi từ đây I look my mind in yỏu eyes
Tình yêu như cơn mưa lúc xưa anh ngồi bên em nói câu
Rằng anh yêu em "Wo aj nj I love you"
Chỉ cần thế thôi tim em vui rồi
Và đừng hỏi vì sao em và mưa
Luôn luôn chờ anh....

...yêu anh!







Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2009

Con yêu bố mẹ !




 

Chưa bao giờ từ hồi Mẹ sinh em út mà Mẹ bị ốm lâu như vậy . Trong một tháng mà hai lần bệnh làm cả nhà lo lắng không yên. Đã cả tuần trôi đi rồi mà bệnh Mẹ vẫn thế , dù hàng ngày đến bác sỹ trị liệu nhưng cái lưng của Mẹ vẫn đau đớn không đi thẳng nổi..... 

Chúng con thương Mẹ lắm Mẹ biết không.

Mỗi lần điện thoại về nhà nghe tiếng Mẹ , cảm giác được nỗi đau của thân thể mà Mẹ đang phải chịu đựng là con lại ngồi thẫn thờ với hai dòng lệ chảy dài, con chỉ muốn bay ngay về bên Mẹ, chăm sóc và động viên Mẹ... Gía như con được đau thay Mẹ thì hạnh phúc biết bao, giá như con được đau để nụ cười và sức khỏe sẽ mãi bên Mẹ thì con sẽ làm mọi thứ để làm được điều này ....

Thấy Bố tiều tụy hơn bởi lo lắng con đau lòng lắm ! Con thương Bố trong trong bộ quần áo ở nhà chưa kịp thay (Bố chưa bao giờ như thế, trong con mắt của mọi người Bố luôn điềm đạm , lịch thiệp từ cách ăn mặc), Bố  cứ luống cuống lên nắn bóp bàn tay và an ủi Mẹ ...

Con yêu Bố trong lúc Bố vụng về pha cốc sữa cho Mẹ , làm những việc mà Bố chưa bao giờ làm quen cả.... bởi những việc như vậy chỉ có Mẹ thường làm cho Bố.... Thương yêu Bố nhiều khi  những lần Mẹ sang thăm và ở lại nhà con , Bố một mình nấu nướng , cặm cụi dọn dẹp nhà cửa và rửa bát nữa... dù mỗi lần vậy là sẽ vỡ một vài cái ... nhưng Mẹ luôn khen Bố sau những việc Bố làm dù là thế nào....

Con yêu Mẹ bởi sự chăm lo chu đáo cho Bố , cho chúng con ... lo từng bữa ăn trong hoàn cảnh nào cũng phải ngon miệng và đầy đủ. Thời bao cấp, thứ gì cũng thiếu thốn, khó khăn... Mẹ vẫn còn lo cho chúng con ăn ngon mặc ấm. Cho đên bây giờ, Mẹ vẫn chiều và lo lắng từng bữa sáng dù biết con ghét ăn sáng nhất là những ngày nghỉ , bởi con của Mẹ thích ngủ nướng mà. Nhưng Mẹ vẫn chờ cho tới lúc con dậy để hâm nóng lại cho con ăn ....Con ngồi xì xụp, chốc chốc ngẩng lên lại thấy Mẹ mỉm cười hạnh phúc... con bỗng trách mình sao không dậy sớm hơn một chút ....  Mẹ làm tất cả, chỉ mong cho đứa con của mẹ khỏe mạnh , vui vẻ  ...thế là Mẹ vui…

Con yêu Mẹ trong cái lần đầu tiên mẹ đi cùng con vào SG ấy khi con có một hợp đồng QC . Hôm đó thời tiết không bình thường nên máy bay không hạ cánh được, phải quay về ĐN rồi bay lại . Suốt đoạn đường con đã nôn thốc tháo... mệt lả vì say lại thêm cái bệnh từ nhỏ là hay bị chảy máu cam nữa. Chẳng hiểu thế nào mà nó lại xảy ra một lúc... Mẹ đã luống cuống , khóc dòng và cầu nguyện cho con dù con đã an ủi ngàn câu là con không sao cả , con biết bệnh của mình....  Bây giờ con giỏi rồi , con tự lái xe và chẳng còn say sưa như trước Mẹ ạ .Và đó cũng là một niềm vui lớn của Mẹ, con biết!

Con yêu Mẹ ngay bởi trong những bữa cơm ... Mẹ luôn là người giành cho mình phần ít nhất. Mọi món ngon Mẹ luôn chỉ để dành cho Bố và chúng con. Dù con ở xa Mẹ ngàn trùng nhưng mỗi lần ăn những món gì con thích Mẹ lại chạnh lòng nhớ đến con... và thể nào cũng sẽ gửi sang cho con nếu ai đó sang bên này . Con cũng thương Bố vô cùng vì Bố cũng vậy , những gì ngon nhất , đẹp nhất, tốt và yêu thương nhất ....cũng đều dành cho mẹ và những đứa con bé bỏng của Bố . Trong mắt con,  Bố Mẹ là những gì tuyệt vời nhất chúng con có được.   

Con thương Mẹ những lúc chỉ biết khóc khi con lỡ làm điều gì khiến Mẹ buồn đau . Mỗi lần thất bại trong đời sống, mỗi lần ngã qụy, con chỉ biết quay về nơi Mẹ, nơi yên tĩnh và yên bình nhất. Dù bao nhiêu chuyện con làm Mẹ đau lòng nhưng Mẹ chẳng trách con đâu, Mẹ chỉ ngồi khóc... Bố thì mãi ngồi bên con yên lặng ...... nhưng mỗi khi như vậy trong lòng con dâng ngập bao ân hận, xót xa......

Con yêu Bố Mẹ bao nhiêu năm nay, vẫn luôn là người hết lòng hết sức vì chúng con. Cho dù bọn con ai cũng khôn lớn và biết lo cho mình, nhưng lúc nào và mãi mãi bọn con vẫn thích được Bố Mẹ lo lắng nuông chiều ...... Bố Mẹ của con, người chỉ biết cho đi mà chưa hề đòi hỏi điều gì cho bản thân mình.. Năm tháng đã mang bao nhiêu sự thay đổi, nhất là mang đến Mẹ bệnh tật của tuổi già nua....  Con vô cùng lo sợ......

Con bỗng thấy trách mình, thấy trách vì không làm tròn bổn phận của một người con cả, một người chị cả. Mọi việc lo toan , mọi điều cần làm nhất cho Bố Mẹ lúc này thì con lại để em hai làm hết .....

Hàng ngày điện về , con chỉ dám gọi cho Bố và em hai để hỏi tình hình của Mẹ .... con thèm nghe giọng Mẹ, thèm nói những câu an ủi lời động viên cho Mẹ có thêm nghị lực .... nhưng con cũng lại sợ ......vì con biết ....nó sẽ làm con khóc nhiều hơn....  con lại thôi......

Cầu mong Mẹ nhanh khỏe lại , mong những điều bình an và tốt đẹp nhất sẽ đến bên Mẹ và mãi mãi ở bên Mẹ của con.

Con yêu Mẹ !

Bố và bốn chị em con đều vô cùng yêu Mẹ!

Mọi thứ sẽ qua đi Mẹ à, Mẹ cố ăn và nghe lời bác sỹ Mẹ nhé !

Vì Bố và chúng con mà cố hơn thật nhiều nữa ... con biết là Mẹ của con sẽ nghị lực lắm!

 



Thứ Ba, 19 tháng 5, 2009

Yêu một người ở xa





d3de28b7.gif bird picture by hoalylily

Cứ nghĩ là mùa nắng thì Mưa sẽ ít hơn ai dè Mưa đến hoài.

Mưa hư quá đi thôi .....Mưa làm em nhớ đến người ở xa nữa rồi...

Em yêu Mưa , yêu lắm cũng bởi Mưa làm em hạnh phúc khi nghĩ đến Người, nhưng cũng giận Mưa nhiều bởi mỗi khi nhớ Người ... lệ em lại tuôn rơi...

Sao em yếu đuối nhỉ ....

Chưa bao giờ em nghĩ rằng em sẽ yêu một người....... xa thế !

Em biết là anh đang rất bận , bận vì công việc , vì nhiều điều và vì nhiều thứ khác nữa ....nhưng em cứ vu vơ mong chờ và thèm được biết, anh có nhớ em không, có một lúc nào nhớ đến em như em đang nhớ đến anh quay quắt trong lòng ?

Yêu người ở xa..... chưa lúc nào được ở bên nhau cả. Đó là một thiệt thòi lớn nhất anh yêu à . Nhớ mà chẳng biết làm gì để vơi đi ,...nhớ để mà cứ mong mỏi ....để rồi nhận lại sự cô đơn , buồn tủi ..... Em còn có đôi khi thấy lòng mình lo lắng ,mông lung.. khi nuôi dưỡng tình cảm của mình.....

Yêu một người ở xa....... Khi em vui , thèm ôm ghì lấy anh để chia sẽ , và khi buồn, em cần anh ,cần vòng tay che chở , an ủi và lau khô những giọt nước mắt nhớ nhung... thì anh lại chẳng thể nào bên em được.... Nhưng em "tồ" lắm ! vì yêu anh mà "tồ" của anh thế nào cũng cố gắng vượt qua, bởi em có niềm tin rằng , phía cuối cuả sự "CHỜ ĐỢI" sẽ là "HẠNH PHÚC" của chúng mình. Anh sẽ nắm lấy tay em , mình cùng nhau tiếp bước trên con đường Hạnh Phúc.....

Yêu thật sự, dù là cuộc tình thứ mấy em vẫn thấy như tình đầu anh nhỉ ?em đọc đâu đó đã tranh luận về điều này và em cũng cho là thế, anh có nghĩ vậy không? Dù xa , dù gần... nhưng cảm giác và những gì em dành cho anh thì chẳng hề thay đổi ... những thiệt thòi , những nỗi nhớ và niềm thương chờ đợi và nhiều nhiều thứ lắm..... nhưng em luôn nghĩ đến một ngày anh sẽ làm em toại nguyện.

Yêu một người ở xa....... Em cũng có lúc cảm thấy lo sợ rằng rồi một ngày nào đó em và anh sẽ không còn gì , cho dù một chút nhớ nhung về những kỷ ngọt ngào ... nhưng rồi những nghĩ suy ấy cũng qua đi ngay . Em tin anh và tin vào những gì em đang cảm nhận được lúc này. Nhưng anh yêu à, em cũng chẳng bao giờ muốn mình trở thành gánh nặng, càng ghét mình bị là sợi dây trới buộc người khác ... Với em , tình yêu phải là hai phía ... nếu chẳng phải vậy đừng bao giờ thốt lên lời yêu em ... hoặc hết rồi thì mình cũng chia tay trong nhẹ nhàng anh nhé !

Yêu một người ở xa, em trở lên thờ ơ với thế giới quanh mình, em chỉ muốn hét lên cho mọi người biết rằng em đang yêu anh, yêu nhiều lắm và chỉ biết đến mỗi anh mà thôi.

Yêu một người ở xa là ngốc thế đấy!
Là cứ nhớ nhung người thế đấy !
Là đôi lúcbuồn tủi thế đấy!
Và ...hạnh phúc thế đấy !
rồi em lại mỉm cười....
cười lẫn tiếng
mưa rơi ....





Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2009

Những vết thương có làm bạn yếu đi ?




 

Tác giả Po Bronson, trong cuốn sách "Tại sao tôi lại yêu quý những con người này?", đã kể một câu chuyện có thật về một cây đu kì lạ. Cái cây này được trồng vào nửa đầu của thế kỉ 20 ở một trang trại gần Beulah, bang Michigan (Mỹ). "Cuộc đời" nó là cả một câu chuyện đáng để chúng ta nhắc tới.

Vào những năm 1950, trong trang trại kia có nuôi một con bò lớn, người ta dùng xích buộc con bò vào cây đu. Nhiều khi nó bực tức hoặc phấn khích, liền chạy quanh cây đu, kéo theo sợi dây xích kim loại nặng trịch. Sợi xích này đã nghiến thành một đường rãnh hằn rất rõ trên lớp vỏ cây, ở đoạn cách mặt đất khoảng một mét. Nhưng ko hiểu vì sao mà sợi xích vẫn ko thể quật ngã hay làm cái cây khô héo.

Sau vài năm, gia đình nông dân sống trong trang trại chuyển nhà, mang cả con bò lớn đi theo. Họ cắt sợi dây xích, nhưng lại bỏ mặc vòng xích quấn chặt quanh cây đu. Nhiều năm tháng nữa, lớp vỏ cây dần dần hàn gắn vết thương, phủ lấp cả vòng xích han gỉ.

Thế rồi đến một năm, một thảm họa đã dội xuống Michigan, đó là Dịch Cây đu Hà Lan ( dịch nấm cây đu bị loài bọ trên vỏ cây làm lây lan). Tất cả các cây đu trong vùng đều bị nhiễm bệnh và chết. Ai cũng cho rằng cây đu già cỗi trong trang trại cũng sẽ chịu chung số phận. Người ta đã định chặt cây đu xuống, rồi chẻ nó ra làm củi trước khi cây đu chết và rất có thể đổ sầm xuống khi có gió bão. Nói vậy, nhưng cuối cùng, họ lại ko nỡ lòng chặt cây đu già dường như đã trở thành một người bạn thân của gia đình. Thế là họ quyết định cứ để thiên nhiên làm công việc của mình.

Nhưng thật kì lạ: Cây đu ko chết. Năm này qua năm khác, nó vẫn đứng nguyên, vươn cao kiêu hãnh. Ko ai hiểu được tại sao lại có một cây đu duy nhất sống được trong cả vùng! Các nhà nghiên cứu bệnh thực vật của trường Đại học bang Michigan đến xem xét cái cây kì lạ. Họ nhìn kỹ "vết sẹo" do sợi xích kim loại để lại trên thân cây - lúc này đã hầu như được che phủ bởi vỏ cây, còn sợi xích thậm chí bị ăn mòn.

Các nhà nghiên cứu thực vật cho rằng chính sợi xích đã cứu cây đu. Lý do là cái cây đã hấp thu quá nhiều sắt từ sợi xích han gỉ, đến mức nó trở nên miễn dịch với các bệnh nấm!

Có nhiều người nói rằng những gì ko hạ gục được bạn thì sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn. Hay như Emest Hemingway viết: "Cuộc sống làm gãy vỡ tất cả chúng ta, nhưng rồi sau đó, rất nhiều người trong số chúng ta lại trở nên mạnh mẽ nhất chính ở những điểm đã bị gãy vỡ".

Nếu có bao giờ bạn đến thăm Beulah, bang Michigan, hãy tìm cây đu tuyệt vời đó. Nó tỏa rộng tới 20m với vòm lá xanh tươi, đẹp như một chiếc vương miện. Chu vi thân cây phải đến gần 4m.

Và bạn đừng quên tìm vết thương mà sợi xích đã để lại trên cây.

P/S : Câu chuyên trên nhắc nhớ chúng ta rằng dù có những tổn thương, những thiệt thòi, nhưng chúng ta cũng vẫn có hy vọng! Vì nếu chúng ta ko gục ngã bởi những vết thương, thì chúng sẽ cho chúng ta sức mạnh cần thiết để đối mặt, vượt qua và sống sót trước nhiều thử thách. Chúng thực sự có thể khiến chúng ta trở thành những con người mạnh mẽ hơn, và tốt đẹp hơn.

Những ai đó đã và đang bị thương thì cũng đừng vì thế mà thất vọng nhé ! Hãy cố lên bạn của Kẹo ! 

(Sưu tầm.)

 

 

 

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2009

Nhớ Mưa






d3de28b7.gif bird picture by hoalylily

Trời hôm nay lại mưa ......

Những hạt mưa tí tách rầu rĩ làm em nhớ anh, nhớ quay quắt một hình bóng mà em chưa một lần nói chuyện, chưa một lần gặp gỡ.... Tất cả những gì em biết về anh chỉ là qua sự tưởng tưởng của mình, lạ nhỉ? Nhưng đó lại là sự thật, em cũng chẳng hiểu nổi sao mình lại thế nữa. Hôm nay tiếng mưa to quá làm em dậy sớm, em bỗng thèm chạy ra giữa trời mưa để mong cái lạnh của mưa có thể làm em vơi đi nỗi nhớ, nhưng chẳng làm thế được. Em đành lái xe chầm chậm trong mưa và tưởng tượng cái màn mưa trắng xóa đang bao phủ lên mình, giống như anh đang ôm trọn em vào lòng vậy. Dừng xe ngồi im lặng và nghĩ vu vơ, em đưa tay ra ngoài cửa kính để hứng những hạt mưa rơi, thích thú nhìn những hạt mưa bé nhỏ tí tách đang nhảy nhót trên bàn tay của mình, rồi ấp mưa lên má, lên mắt... nó làm em cảm thấy rất thư thái , êm dịu .

Mưa ơi! Em đang nhớ quá những cơn Mưa Anh!

Em đã nhận ra tình yêu của trái tim mình ... Em đã yêu anh thật rồi , có lẽ vậy! Em cứ hy vọng hoài vào một tương lai tươi đẹp .... nơi mà có anh bên cạnh, mong ước được cùng anh bước trong mưa trên mọi con đường, cùng nghe trái tim mình hòa nhịp với điệu nhạc tình yêu, một niềm hạnh phúc khi được nhìn vào đôi mắt , nắm lấy bàn tay ... và cảm nhận tình yêu từ sâu thẳm của nhau.....

Một sự thật rõ ràng là em yêu anh, và em cũng cảm nhận được hơi ấm ấy từ anh, nhưng đôi lúc em bỗng chợt thấy mơ hồ... phải chăng vì anh hoàn hảo quá, tình yêu của anh quá dịu dàng, êm ái mà em thì lại quá hấp tấp , vội vàng...Chính thế mà đôi khi em có cảm giác lo sợ, em sợ một ngày hạnh phúc đang có anh , bỗng vụt bay ?

Nhưng em kệ, đó chỉ là ý nghĩ và em xua nó đi ngay.

Yêu một người chưa từng gặp mặt, nghe có vẻ lạ lùng, nhưng em luôn tin tưởng vào những gì mình đang cảm thấy. Em luôn cầu mong sẽ chẳng bao giờ có một ngày nắng gắt vỡ thành mưa nhỏ,sẽ chẳng có một ngày mà những thương yêu của em sẽ trở thành hoài niệm và càng không bao giờ muốn có một ngày ,những điều em lo sợ vu vơ trở thành sự thật..... Em thèm có niềm tin, cũng bởi những giấc mộng yêu thương của em về anh không bao giờ hết. Em sẽ nghĩ về một tương lai tươi sáng , nơi ấy sẽ có một hạnh phúc ven toàn cho dù kết cục là điều ngược lại hoặc sẽ là những gì tồi tệ hơn cả sự chia tay đi nữa.... Tình yêu mà! Hiện tại em muốn yêu như lời bài hát mà em thích : " Đã yêu là không bao giờ phải nói I'm sorry ."

Bất chợt em mỉm cười.

Quanh em, chỉ còn tiếng mưa rơi !

..................






Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2009

Lời ru của mẹ




Photobucket

 Lời ru của mẹ

Khởi đầu từ buổi còn non 
Khi còn đỏ hỏn Mẹ yêu chiều rồi
Bây giờ con đã thiếu thời
Con càng nhớ lắm những lời Mẹ ru

Lời ru như gió mùa thu
À ơi hãy ngủ, ngoan nào con yêu
Lời Mẹ êm ái bao nhiêu
Ru con bay bổng giấc mơ thiên thần

Nhớ sao dáng Mẹ ân cần
Nhẹ đưa chiếc võng bên hiên nhà mình
Ru con thắm đượm bao tình 
Lặng thầm con uống từng lời à ơi..  

Ước gì con bé lại thời  
Mẹ yêu Mẹ ấp mẹ ôm vào lòng  
Ru con êm ái giấc nồng
Mà con trọn kiếp trọn đời không quên.

Happy mothers day , mom!

 

     Ngày 10-5 , ngày của mẹ ! Bên Sing cũng là ngày lễ nên được nghỉ . Trong siêu thị đâu đâu cũng bán những món quà dễ thương và ý nghĩa để tặng mẹ . Các nhà hàng ăn uống đều phải đặt trước vì hầu như ai còn mẹ cũng sẽ đưa mẹ đi tới đó để chúc mừng. Cứ đến ngày này là lại nhớ mẹ ghê đi. Nhớ đến nụ cười hiền hậu , anh mắt nhân từ , những lời âu yếm và cả những vết hằn roi vọt cùng "bài ca muôn thủa" mà một thời mẹ cứ cho nó nghe hoài nữa. Thời đó nhiều lúc nó cũng thấy mệt mỏi và đôi khi còn thầm trách mẹ sao không hiểu cảm giác của nó lúc bấy giờ... Nhưng giờ thì nó hiểu lắm! Hiểu và cảm ơn mẹ rất nhiều vì chính những điều ấy mà nó đã lớn lên , biết đứng dậy bằng  đôi chân của mình và biết yêu thương mọi người khác.

Cám ơn mẹ của con, con cám ơn mẹ đã dạy cho con biết gia đình quan trọng đến thế nào. Cho con hiểu được mình là ai trên thế giới mênh mông rộng lớn này và cho con biết dù đi đến đâu, thành đạt như thế nào hay dù mình trở thành gì đi chăng nữa thì con vẫn luôn là một đứa con khờ dại của mẹ và là một thành viên nhỏ bé của gia đình mình. Cũng chính vì những điều ấy mà con thành người mẹ ạ!

Ngày lễ này con muốn nói lên lời cám ơn công lao to lớn của mẹ đã dành cho chúng con , và cám ơn tất cả những gì mẹ đã hy sinh để nuôi dạy con nên người . Con thực sự Hạnh Phúc khi con có mẹ, còn mẹ.

Chúc mẹ của con và tất cả những người mẹ sẽ mãi thật bình an và hạnh phúc, nhất là trong ngày lễ của mẹ  .

Con yêu mẹ




Thứ Tư, 6 tháng 5, 2009

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Tôi cần... "giấy chứng nhận làm người"




 

TrênTrên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.

- Vé tàu!

Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra. Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :

- Ðây là vé trẻ em.

Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :

- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?

Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :

- Anh là người tàn tật ?

- Vâng, tôi là người tàn tật.

- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật

.Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :

- Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.

Cô soát vé cười gằn :

- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?

Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên

- Anh chỉ còn một nửa bàn chân.

Cô soát vé liếc nhìn, bảo :

- Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !

Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :

- Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…

Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật… Trưởng tàu cũng hỏi :

- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?

Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói :

- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.

Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :

- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.

Trưởng tàu nói kiên quyết :

- Không được.

Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :

- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ. Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :

- Cũng được.

Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :

- Anh có phải đàn ông không ?

Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :

- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?

- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?

- Ðương nhiên tôi là đàn ông !

- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ?Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?

Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :

- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?

Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói :

- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.

Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành :

- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.

Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :

- Cô hoàn toàn không phải người !

Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :

- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?

Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:

- Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…

Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.

Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.

Sưu tầm.

 

 

Hôm nay về học sớm lang thang trên mạng đọc được câu chuyện này. Chắc trong số các bạn có người đọc qua rồi và cũng có người chưa, nhưng lần đầu tiên Kẹo đọc được nó thấy thật bức xúc ...cũng là một con người sao lại đối sử với nhau vây nhỉ 

Thế mới thấy đôi khi có những người chỉ giống người mà thôi, bởi vì họ thiếu hẳn những tính cách của con người thực sự. Thật đau lòng và đáng thương cho chính bản thân họ. 




Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

Một ngày không bình thường




Đêm hôm qua chia tay với anh blog là nó lên giường nằm liền. Bỗng dưng thèm nghe lại những bản nhạc ngày xưa đến lạ lùng, cũng có thể nó vừa nói chuyện với đứa bạn thân về một bản nhạc cũ, và cũng có thể vì nó thiếu lời chúc ngủ ngon của anh yêu ... nên đành nhờ những điệu nhạc không lời nhẹ nhàng ru mình vào giấc ngủ.

Chưa bao giờ nó có một giấc mơ khiếp sợ như hôm qua, trong mơ nó thấy mình bị đau , đau lắm mà lại chẳng biết đau ở đâu và ở chỗ nào cả. Chỉ thấy thật khó thở , mệt mỏi như không thể tiếp tục ngượng dậy. Nó choàng tỉnh, mồ hôi nhễ nhại.... Một mình trong căn phòng đã từng rất lạnh lẽo nhưng chưa bao giờ làm nó sợ, bỗng dưng lúc ấy thấy ghê ghê , chẳng dám bước xuống giường  dù chỉ vài bước là đến cái tủ lạnh đẻ uống nước nữa. Cố nằm vùi vào đống chăn và mong trời nhanh sáng. Nó lại nhớ đến cái hẹn với đứa cháu họ vì hôm nay là ngày nghỉ sẽ đến đón nó đi chơi.

7h sáng là vùng dậy, lái xe đến KTX cháu nó ở, xa lắc xa lơ, cả tiếng đồng hồ mới đến . Hai cô cháu đi uống cafe và ăn sáng. Nó thích điểm tâm ở Coffe Bean vì món Break - O's Day rất hợp với khẩu vị của nó. Nó chọn cái bàn hướng ra đường để vừa nhâm nhi vừa ngắm dòng người qua lại .Trên bàn có một quển sách, theo thói quen nó mở ra liền và ngấu nghiến đọc , cả 10 phút trôi đi mới có một anh chàng nước ngoài rất đẹp trai đến nhẹ nhàng cười nói " Excusme , it's mine ....."  Hóa ra chàng ấy để sách trên bàn để giữ chỗ trong khi đi gọi cafe , xấu hổ ghê đi 

Tưởng vậy là đã xong rồi ai dè thêm một chuyện nữa, khi hai cô cháu ăn uống xong xuống bãi đậu xe thì ôi thôi, một tờ giấy phạt được cài trên mặt kính ! (Ở Sing có hai kiểu gửi xe, nếu gửi trong nhà có mãi che thì phải dùng đến cash card còn ngoài trời thì dùng đến coupon carparking ) Thế là nó đã quên để coupon khi đỗ xe và bị..... phạt 

Ngày hôm nay chắc đen lắm ! Nó nghĩ vậy, dự định đi sẽ đưa cháu đi chơi ở Botanic Garden đành hoãn lại. Vì chẳng biết sẽ có chuyện gì tương tự vậy tiếp tục xảy ra không nữa .....

Thơ thẫn nghĩ linh tinh về những chuyện xảy ra cùng một ngày , chẳng hiểu như thế nào..... phải chăng là một điềm báo gì đó  ?????

Chắc không có gì đâu, nó lại tự chấn an mình .