Mồng 8 tháng 3 đang ngấp nghé rùi ... Mỗi năm cứ sắp đến ngày này là nó lại thấy trong lòng vui vui ..... Dù biết là đối với nó bây giờ chẳng còn những vị ngọt ngào như thời cắp sách mộng mơ... nhưng nghĩ đến những kỷ niệm, đến món quà đầu tiên của ngày ngọt ngào ấy, nó vẫn thấy như đang tận hưởng niềm hạnh phúc đã qua ..... cảm giác êm dịu đến lạ kỳ. Hồi học cấp 2, nó nhát như cáy, cũng có lẽ tại vất vả với nhiều thứ nên nó không có thời gian nghĩ đến những ngày lễ phải tặng gì cho ai, và nhận được hoa quà của người khác. Nó rất sợ là kết quả học hành của mình không ra gì làm bố mẹ phải lo lắng ,nên đối mặt với việc học tập căng thẳng cũng là một lý do làm nó không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa. Có lúc vì quá mệt mỏi , nó đã ngủ gục trên bàn học, quờ tay vào cái đèn dầu mờ cháy mất cả một mảng tóc , cũng may là không mất mát gì thêm nếu không ..... Lên cấp 3 thì nó như một người mới lột xác ,chẳng ai nghịch ngầm như nó (nó tự nhận xét) . Đã có lần nó ĐƯỢC phong danh hiệu là học sinh cá biệt, phải đứng trên bục cao nhất của buổi chào cờ đầu tuần, vì mỗi tội đốt pháo hoa giữa sân trường trong dịp giáp Tết thui à. Cũng tại vì pháo hoa TQ đẹp thật, nhất là loại bướm bay, mà hồi đó nhà nước mình chỉ có lệnh là cấm đốt pháo nổ còn pháo hoa thì thoải mái mờ.... Và cũng vào thời khắc của năm cuối cấp, nó đã nhận được một lá thư trang trí rất đẹp,kèm theo một bông hồng ép khô trong đúng ngày 8-3, khi nó đưa quyển lưu bút cho từng bạn học để ghi lại một thời nhất quỷ nhì ma, thứ ba còn nghịch hơn ma quỷ ấy....(đó là của anh chàng lớp trưởng đẹp trai , học giỏi nhưng lúc nào cũng lặng lẽ...) và đó cũng là món quà đầu tiên nó nhận được từ một người khác giới, một người mờ nó luôn nghĩ sẽ ghét và có ác cảm nhiều về nó nhất trong lớp học.....Vậy mờ..... Nó cũng biết là hồi đó nó hư lắm, cho dù kết quả học tập thì vẫn Top 10, nhưng cái vụ chán tiết là nhảy qua cửa sổ trốn liền (nhất là môn kỹ thuật nông dân và môn trính trị Lên ĐH , Nó và bạn lớp trưởng đều may mắn thi đậu. Bạn ấy học trường ĐHKT, còn nó thì học SKĐA. Dù ở xa đầu, cuối HN nhưng bạn ấy vẫn cặm cụi đạp xe đến thăm nó hàng tuần và không bao giờ quên kèm theo một bông hồng tươi và một lá thư. Dường như nó chẳng để ý lắm thì phải..... Cho dù cũng thấy vui vui vì được ặp bạn ấy, nhưng xa rùi thì lại không thấy nhớ nhung tí tẹo nào...... có lẽ đó chỉ có một cảm giác Bất Ngờ thui, chứ chưa phải là Bắt Đầu.......
Đến lúc này nó mới thấy mình là một đứa vô tình và thờ ơ,thờ ơ đến mức giả vờ như không biết mình đang làm người khác buồn thì phải..
Món quà xưa ấy, dù chẳng phải của người mình iu tặng, nhưng sao vẫn nhớ hoài và ngọt ngào đến vậy...... Cho dù thời gian có xoá mờ tất cả ,thì vị ngọt ấy còn được lưu giữ mãi như một kỉ vật chứng minh cho sự mở đầu, điểm xuất phát của một tình cảm trong trắng và thật thơ ngây.... Thực lòng thấy nhơ nhớ và thèm có lại cảm giác ấy vô cùng......
|
||
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét