Ngày trọng đại đế rồi các bạn ơi- ngày 20/10 - ngày Phụ nữ Việt Nam đó hi....
Trong mỗi người chúng ta, ai cũng có một người phụ nữ để thương, để nhớ! Đó có thể là Mẹ, là Chị, là Em, là bạn gái hay là người yêu, là vợ…....
Ngày mai chính là cơ hội để bạn bày tỏ lòng mình...hãy có một nghĩa cử nào đó như một tin nhắn, một bó hoa, một món quà, một lời chúc tới những người phụ nữ đáng mến đi nhé … Ý chính Kẹo muốn nói là hãy quan tâm thường xuyên tới những người phụ nữ của bạn ,để ngày đặc biệt này không chỉ là một thoáng vui của những người được gọi là phái nữ... và họ cũng chính là món quà đặc biệt không thể thiếu mà thượng đế đã ban cho đàn ông đó bạn à
...
Kẹo đi dạo một vòng nét và thấy bài này hay quá , rất phù hợp với ngày vui này nên post lên cùng các bạn thưởng thức.... Thế mới hiểu hết được ,đàn ông nếu không có đàn bà ở bên thì ...........
Thuở ấy, đời ta chưa có em! Buổi sáng, ta chẳng phải dậy sớm, cứ "nướng thật chín" trên giường chờ gần đến giờ đi làm mới choàng dậy, khoác lên người bộ đồ nhăn nhúm thoảng... "hương thời gian" chạy vù đến công sở. Giờ nghỉ trưa, ta thỉnh một hộp cơm, ung dung gác chân lên bàn, ngả người ra sau... và ăn. Xong bữa, ta "tráng miệng" bằng điếu thuốc thơm và phì phèo phả khói lên trần nhà. Chắng có ai luôn miệng nhắc nhở ta: khói thuốc làm ô nhiễm môi trường, chân bẩn không được gác lên bàn, ngồi ăn ngả ngớn thế coi chừng đau bao tử...
Chiều tan sở, ta nhẩn nha rảo khắp hàng quán tìm... bạn nhậu. Gặp "bạn hiền", ta vô tư đi đến khuya, chẳng bận tâm phải... nói dối em như thế nào. Cữ nhậu vui mấy cũng tàn, ta ngất ngưởng về nhà với chân không giày! Không có bóng dáng héo hon của em thức chờ mở cửa cho ta. Cũng không có vẻ mặt oán trách, giận hờn của em để lòng ta phải một thoáng ăn năn vì trót mang thân phận đàn ông... vô trách nhiệm, vô tích sự! Ta ung dung lên giường với nguyên bộ vó như vậy, để nếu mai lỡ có quá giấc thì cứ thế mà thẳng tiến đến cơ quan!
Có những hôm ta lầm lũi về sớm, ra đầu ngõ mua tô phở ăn qua quýt cho xong bữa tối... vắng bạn nhậu, rồi thả mình xuống ghế bành, đắm chìm vào những chương trình truyền hình liên tục, chặc lưỡi trước thân hình bốc lửa cúa cô diễn viên này, xuýt xoa vì gương mặt diễm lệ của cô ca sĩ nọ và... thiếp ngủ. Thật may cho ta, em không có bên cạnh để lườm nguýt, ngắt nhéo vì thói đèo bòng... trong tưởng tượng của ta!
Nửa đêm giật mình thức giấc, ta thấy mình ngoẹo đầu ngủ một cách khốn khổ trên chiếc ghế bành, đèn vẫn bật sáng choang, tivi hết đài đã lâu mà không ai tắt. Cảm thấy lòng cô đơn trống trải, ta đi rạo một vòng quanh nhà để tìm chút thanh thản của tâm hồn. Thì kìa, chậu quần áo chất cao nghễu nghện đang bốc mùi thum thủm, sàn nước cạnh đó chổng chơ vài cái chén đĩa dơ đang là nơi tụ hội của bầy gián, trên tường màng nhện giăng đầy, dưới đất sàn nhà loang lổ, mốc thếch... Dường như cuộc sống thiên-đường-không-có-em của ta thật huyễn hoặc. Bất chợt, ta cảm thấy cần em hơn bao giờ hết?
Rồi em đến, mang lại những "xáo trộn" cho đời ta!
Em đề ra những chuẩn mực của cuộc sống, cung cấp các nhu cầu cần thiết cho sự tồn tại của ta trên đời này. Dù chẳng thích "thú nhận" về những gì tâm đắc trong đời sống hôn nhân nhưng thật lòng, cuộc đời ta như "tràn ánh trăng thề" từ ngày có em. Này nhé, thuở còn một mình lặng lẽ đi về, ta có khi nào quan tâm đến sự "tồn tai hay không tồn tại" của các vật dụng gia đình. Còn nhớ những lần chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya, ta lần mò ra sau nhà tìm hộp kem đánh răng. Cầm trên tay vật thể từng được gọi là kem đánh răng, ta thấy nó nhăn nhúm, khô quắt như... con thằn lằn chết lâu ngày. Rồi ta ra sức vận động các khớp ngón tay để nặn ra một nhúm nhỏ bụi kem khô khốc, có lẽ chỉ đủ chải... một chiếc răng! Cũng có những lần phải tắm "chay" vì xà bông chưa mua, lau mặt bằng chiếc khăn rách bươm như xo mướp, quần thảo bao tháng trời trên đôi giày không ai nhắc nhở ta đánh bóng... Kỳ diệu thay, em xuất hiện và sắp xếp lại trật tự đời ta!
Cuộc sống thường nhật bên em thật tuyệt vời. Mọi nỗi muộn phiền trong ta như được xoa dịu. Mỗi khi phải đi xa, ta luôn trải qua những giấc ngủ đầy mộng mị. Ta như mất ngủ cả đêm vì... không có em bên cạnh. Ta khó ngủ không hẳn vì thiếu vắng một thân thế ấm áp quen thuộc, mà chính là cần đến một sự cân bằng trong cuộc sống. Em nào biết một nỗi lo sợ rất... đàn ông thường xuất hiện trong ta từng đêm: sợ không còn là người hùng của đời em? Ngay khi ấy, ta muốn với tay chạm vào em, vòng tay ôm em hít một hơi thật sâu mùi da thit thân quen để tìm lại sức mạnh, để chế ngự nỗi sợ cố hữu.
Ta thật hạnh phúc vì không còn bị chìm đắm trong nỗi ám ảnh về một thần tượng, một mục đích đặc biệt nào đó đang ngự trị trong lòng. Cám ơn cuộc đời đã mang em đến với ta.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét