Còn nỗi đau nào hơn thế nữa........
Thảm họa khủng khiếp xảy ra ở quốc gia Nhật làm cho cả thế giới bàng hoàng. Lúc ấy tôi còn đang đóng vai trò là một cô giáo, dạy nhỏ Lily và nhỏ hàng xóm học hành như thường lệ. Anh điện thoại giọng buồn so, "Em à , em mở TV lên nhé, đang truyền hình trực tiếp sóng thần ở Nhật, thương quá em à.........". Tưởng anh chỉ dọa tôi thôi vì anh biết tính tôi nhát gan lắm, mấy cái vụ tang thương tôi ko dám xem bao giờ, phải thú nhận là thậm chí cái trang Pháp Luật của VN tôi cũng ko muốn vào, bởi mỗi lần đọc nó, tim tôi thấy thật đau.......
Mở Tivi, đầu tiên là những hình ảnh thiên nhiên càn quét, tàn phá khốc liệt đến người dân Nhật Bản làm tôi lặng người.... thế là nước mắt lã chã rơi..... tự dưng bỗng thấy cuộc đời sao bất công, ông trời chẳng có mắt.... mọi suy nghĩ cứ xoáy xoay trong lòng ko chịu nổi. Phải chăng loài người hứng chịu cảnh đau thương và thê thảm như thế này cũng là vì có tội với thiên nhiên.....
Tôi ko thể nào tiếp tục nhìn những hình ảnh như thế , những tiếng khóc đến đau lòng, những cảnh tang thương , đổ nát làm tôi nghĩ đến những mất mát, hậu quả và sự khắc phục của nó...... Tôi đt lại cho anh "Anh xem đi nhé , em ko thể tiếp tục được đâu.... anh đừng nghĩ ngợi nhiều, sẽ ko sao đâu anh à......... "
Mỗi lời tôi nói ra như đang gắng sức oằn mình lại giống như mình chính là một trong những con người trong đống đổ nát đó đang kiên cường vượt qua thử thách.... Tôi nghĩ đến những người bạn Nhật cùng học trước đây, muốn đt, muốn chia sẻ..... vậy mà tôi chỉ biết ngồi im một chỗ..... Trong thâm tâm tôi "Người Nhật là người mà tôi hâm mộ nhất!" Tôi hâm mộ họ không phải chỉ vì họ giỏi, không phải vì họ có nền công nghiệp hiện đại... mà là tính Kiên Cường, Bình Tĩnh và Trách Nhiệm, những đức tính mà mỗi con người chúng ta rất rất cần.
Một vài lời trích của Smile_Peace cũng là những cảm nhận của tôi :
"Nếu một sáng tỉnh dậy, bạn thấy cuộc đời là con số 0, liệu bạn sẽ làm như thế nào? Gào khóc ư? Ừ, nó thuộc về bản năng.
Nếu một buổi sáng tỉnh dậy bạn thấy những người mà bạn yêu thương biến mất, bạn không thể gọi, không thể nắm lấy bàn tay họ, không thể vòng tay ôm, không thể mỉm cười với họ, không thế càu nhàu, không thể cáu giận, không thể mắng chửi… và không thể làm hàng vạn điều khác nữa. Khi đó, bạn sẽ như thế nào?
Trái tim tôi như bị xé toạt ra thành nhiều mảnh vụn, tôi cảm nhận rõ nỗi đau mà tôi chỉ mới "tưởng tượng” ra trong đầu. Tôi tự hỏi, giờ đây, hàng triệu trái tim người Nhật đau gấp bao nhiêu lần cái nỗi đau tôi đang cảm nhận. Mỗi khi lắng nghe bản tin, nhìn thấy những hình ảnh từ Nhật, tôi không thể làm được gì ngoài sự lặng im, chẳng thốt nên lời… Bởi tôi biết rằng mọi ngôn từ đều trở nên sáo rỗng và vì tôi biết chắc một điều rằng, tôi mãi sẽ chẳng bao giờ cảm nhận đủ đầy niềm đau đó.
Hằng ngày người ta viết và ca ngợi về đức tính của họ bằng ngôn từ, bằng sự ngưỡng mộ… nhưng chỉ dừng lại ở đó vì mãi mãi chúng ta không bao giờ có được sự kiên cường mà họ vốn dĩ có, cái kiên cường cuộn chảy trong dòng máu họ… Giờ những giọt máu ấy đang rỉ ra từ thớ thịt, từ tận sâu thẳm của con tim… Tôi_ một người Việt Nam, một lời nguyện cầu nhỏ nhoi của tôi gửi đến họ, mong rằng sự tang thương chỉ dừng lại nơi đây, đừng gieo thêm, đừng thử thách thêm sự “kiên cường” của họ…"
Cầu nguyện sự mầu nhiệm từ những tấm lòng thành sẽ trở thành sức mạnh, sự kiên nhẫn bền bỉ để người dân Nhật vượt qua thảm họa sóng thần, sớm khôi phục lại cuộc sống bình yên...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét