Ngày 02 tháng 12 năm 2008
Cho đến hôm nay em mới nhận ra một điều " mình đã không còn là của nhau nữa , ừ nhỉ mình chia tay " . Mới đây thôi mà đã bao năm qua rồi... nhanh quá anh nhỉ. Dường như thời gian cho một tình yêu thì lâu nhưng cho một lời chia tay thì lại thật quá nhanh, nhanh đến nỗi chỉ một lần mình nói : " có lẽ mình tạm chia tay...", một lần nói để mà lần sau , em luôn làm ngược lại với lòng mình, em luôn trốn tránh và không bao giờ muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa....
Hình như em chưa bao giờ trả lời được câu hỏi vì sao em yêu anh và em yêu anh nhiều đến mức nào anh nhỉ ? Không phải vì em không hiểu lòng mình, mà chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp anh ấy, em biết mình phải yêu anh.....
Tình yêu của mình cũng bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Cũng có những lần dã ngoại , cafe, ăn kem , xem phim và ghế đá Hồ Tây.... Em còn nhớ sau mỗi lần xem xong một bộ phim , anh luôn hỏi cảm nhận của em về những bộ phim ấy, nếu em là diễn viên thì em sẽ thế nào... còn anh là đạo diễn thì anh sẽ là thế đó .... Anh luôn là người đưa ra những cảm nhận thuyết phục. Em lúc nào cũng chỉ biết cười mà trong lòng thầm khen "anh của em sao mà giỏi đến vậy !" ....
Hôm nay không hiểu vì lý do gì em đã quay lại mái trường xưa, nơi mà đầy ắp những kỷ niệm về chuyện tình chúng mình. Em đã lên giảng đường, đi qua lớp học cũ ..... Tuy mỗi đứa một chuyên môn nhưng mình có môn chính trị là học chung anh hén, anh toàn bắt em viết bài hộ và sau đó nhìn chữ viết của em , anh chỉ cười.....
Đâu rồi điều đó ?
Em lại đi ngang qua quán nước , nơi mà trước đây mình thường ngồi bên nhau sau những giờ học nghỉ giải lao... tất cả dường như vẫn thế! Nhưng trong lòng em thấy thật lạ, cảm giác thật xa vời, mọi thứ hình như không còn như xưa nữa.....
Đâu rồi nụ cười của anh, đâu rồi dáng dấp cô bé ngây thơ nhí nhảnh của em ?
Em đã đi tìm kiếm , lục lọi để mong tìm lại tình yêu của chúng mình... nhưng em đã thất vọng tràn trề. Chẳng có gì là nguyên vẹn cả, tất cả đã tan tành như sau một giấc mơ vậy đó!
Em không dám vào bên trong, em không dám bước lên tẩng 2 để thấy lại lớp cũ, kỷ niệm xưa của mình... hình như em không đủ sức vì em sợ nó sẽ làm mình thất vọng hơn . Em đã chỉ thấy một điều duy nhất đó là sự sợ hãi.... Em sợ rằng mọi thứ trong em sẽ tan biến hết sau ngày hôm nay....
Em mệt mỏi!
Em đã thất thểu ra về như một kẻ bị mất cắp...
Bất giác em muốn khóc, thèm xoa bàn tay anh cho đỡ lạnh....nhưng em cố nín lại, ừ nhỉ, đâu có được, em đã để anh đi rồi mà. Anh đã không còn là của em nữa......
Em nhận ra rằng bàn tay của anh đã được sưởi ấm bằng một gia đình......
Phải rồi mình chia tay!
Anh có gia đình riêng cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!
Bởi vì .... Mình chia tay nhau rồi anh nhỉ......
Em đúng là vẩn vơ, là ngốc nghếch vì mãi sống với hoài niệm....
Em sẽ để hoài niệm của mình đóng lại, em sẽ nghĩ cho mình từ hôm nay.
Cảm ơn ngày hôm nay đã giúp em hiểu một điều .....
"Mình đã thực sự chia tay!"