Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2008

Hai nửa....





Thôi nhé mình chia tay
Đừng bao giờ gặp gỡ
Để cuối đời hai nửa
Cứ nhớ và cứ yêu

Để lại nửa buổi chiều
Cũng nhuộm màu pha tím
Để lại nửa cái hôn
Cũng chập chờn ẩn hiện

Để lại nửa con người
Bạc đầu trong thương nhớ
Để hai nửa cuộc đời
Như một câu lặng lẽ

Thôi nhé đừng hai nửa
Như những dòng sông xanh
Âm thầm xuôi về biển
Còn để chút phù sa
Cho đồng bằng màu mỡ.(ST)


105l.gif picture by hoalylily 105l.gif picture by hoalylily




Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

Cô gái bán đĩa..

Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được

Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố- con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.

Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.

Cô gái ngẩng lên hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.

- Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...

Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

- Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.

Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.

Từhôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem vềnhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói nhưtất cả mọi ngày - đem về.

Vài ngày sau...

‘Reeeeng!...'

Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:

- Alô?
Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng....bà mẹ oà lên khóc
- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.

Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.

Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.

Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn.'

Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:' Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa......và..... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy với những lời lẽ yêu thương.....&


P/S: Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

Đường link yêu đã gãy




 

ĐƯỜNG LINK YÊU ĐÃ GÃY
 
   
 
Em cũng có một trái tim biết khóc
Biết giận hờn và trách móc vu vơ
Biết yêu thuơng..biết nhận, biết cho
Biết trân trọng..đợi chờ và ưu ái
 
Nhưng hôm nay tình tan như tuyết chảy
Đường link yêu đã gãy nhịp mong chờ
Trang web xanh còn lại ánh đèn mờ
Anh nơi đó bây giờ vui không nhỉ?
 
Mình đã trao cho nhau điều chung thủy
Suốt đoạn đường không ngưng nghỉ yêu thuơng
Mình mới xa có mỗi một đoạn đường
Giờ quay lại phố phường xa lạ quá
474167l68h9nknqq.gif image by hoalylily   Đường link xưa chat lời sao băng giá
Người yêu xưa em biết đã thay lòng
Mình yêu nhau chưa đủ một mùa đông
Mà thuyền đã thay sông về bến khác
 
Tình online là tình trong chốc lát
Là giã tràng xe cát ở biển đông
Đường link yêu giờ ai đã bẻ cong
Thế giới ảo..chuyện tình không đoạn kết
 
    oslypxumdu71.gif image by hoalylily
(st)
 
 
P/S : Hôm nay sang nhà For chôm được cái code về ứng dụng luôn. Bài thơ trên kẹo post vì thấy hay chứ không phải tâm trạng kẹo vậy đâu.   Cũng lại là chuyện tình online muôn thủa....
 
Thanks For nhiều nha.
 
Chúc các bạn iu có một tuần mới nhiều niềm vui 
w0407.gif picture by hoalylily 



Thứ Ba, 18 tháng 11, 2008

Happy Teacher Day !




Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

Uống nước nhớ người đào giếng...

11461.gif picture by hoalylily


Là một người Việt Nam chúng ta không thể nào quên truyền thống tôn sư trọng đạo mà ông cha ta đã truyền dạy từ bao đời nay. Không thầy đố mày làm nên... Chính thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp hành trang kiến thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn.

Sắp đến ngày 20 - 11 rồi, Kẹo muốn viết một entry để tỏ lòng biết ơn tới những người thầy , người cô giáo của Kẹo và tới tất cả những thầy cô giáo đã vì tương lai của thế hệ chúng ta mà bỏ bao công sức .... Entry này Kẹo muốn kể về người bố kính yêu của Kẹo , cũng đã hơn 30 năm làm nghề dạy học.....Kẹo muốn nói với bố một lời giống như mọi năm......" Happy Teacher Day dad "

Cách đây gần 40 năm trước bố Kẹo đã từng là một sinh viên ưu tú của trường ĐH Bách Khoa Hanoi. Học xong bố đã được trường cử đi nghiên cứu sinh ở Nga, nhưng vì mới quen và yêu mẹ Kẹo trong một hoàn cảnh không tốt cho lắm nên bố đã từ để lại cơ hội ấy. Bố hơn mẹ gần mười tuổi, có lẽ vì bố mải học nên quên yêu , chứ chắc chắn không có lý do nào khác, vì bố đẹp trai lại học rất giỏi nữa mà . Mẹ nói rằng, tuy bố và mẹ quen nhau nhờ mai mối nhưng sau khi cưới thì hai người đã thực sự có tình yêu, và rất yêu nhau nữa là đằng khác, bằng chứng là đến chừng này tuổi Kẹo cũng chưa hề nhìn thấy bố mẹ nặng lời hay ....đòi ngủ riêng . Con yêu bố mẹ! 
 

Nhân ngày Nhà Giao Việt Nam con chúc bố kính yêu, cậu và mẹ  cùng tất cả các thầy cô giáo có một ngày kỷ niệm, ngàylễ 20 - 11 đầy ý nghĩa, thật vui và thật hạnh phúc




Thứ Năm, 13 tháng 11, 2008

Hy vọng......

f4d9-1.jpg picture by hoalylily

11461.gif picture by hoalylily

Trong căn phòng có bốn ngọn nến đang cháy, xung quanh thật yên tĩnh tới mức người ta có thể nghr được tiếng thì thầ của chúng...
Ngọn nến thứ nhất than vãn:

" Ta là biểu tượng của sự thanh bình, của sự hòa thuận...Thế nhưng ngày nay những điều đó thật chông chênh....... Thế giới vẫn còn tiếng súng, người với người thì sao nhỉ.....bạn bè, anh em họ hàng ruột thịt còn có lúc hằn học cãi cọ nhau.... Ta vô cùng thất vọng vì thấy mình vô nghĩa..."

Thế rồi ngọn nến leo lét,mờ dần rồi dụi tắt hoàn toàn.
Ngọn nến thứ hai vừa lắc lư vừa kể lể:

" Ta là ánh sáng cảu niềm tin, thế nhưng daọ này ta trở thành một kẻ thừa thãi, một món hàng xa xỉ...., biết bao nhiêu người đang chạy theo lối sống thực dụng không cần niềm tin nữa ....Ta hóa ra trở thành vô ích mà..."

Nói xong ngọn nến từ từ tắt....
Ngọn nến thứ ba hưu hắt nói:

" Ta là ngọn lửa của tình yêu , nhưng hầu như ta không còn đủ hơi sức tỏa sáng nữa....Con người đã gạt ta sang một bên mà không thèm hiểu giá trị của ta....Xin mở mắt thử nhìn ra thế giới...không thiếu những kẻ quên đi tình yêu kể cả với ruột thịt của mình..... Ta đã trở thành vô dụng rồi hu ...hu..."

Dứt lời ngọn nến phụt tắt.

Căn phòng trở nên tốt tăm lạnh lẽo. Chỉ còn một ngọn nến ỏ phía trong đang leo lét và tiếp tục tỏa sáng, nhấp nháy như ngôi sao lẻ loi giữa bầu trời u ám.... Bất chợt có một cô bé bước vào căn phòng , thấy ba ngọn nến đã tắt nên cô òa khóc nức nở.

" Tại sao các bạn không tiếp tục tỏa sáng....Thế giới này luôn cần đến các bạn, thanh bình, niềm tin,tình yêu phải luôn tỏa sáng đến cùng mà...!"

Ngọn nến thứ tư , nãy giờ vẫn lặng lẽ hơu hắt cháy trong góc phòng bây giờ mới lên tiếng:

"Đừng lo cô bé ơi! KHi tôi vẫn còn sống thì tôi có thể thắp sáng ba ngọn nến kia.....Bởi tôi chính là hy vọng mà..."

Cô bé mắt sáng lên, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại....cô cầm lên ngọn nến hy vọng và thắp sáng ba ngọn nến đã tắt.....

11461.gif picture by hoalylily
 
Các bạn hẳn đã đọc câu chuyện này rất nhiều lần, nhưng kẹo vẫn muốn post lại. Ngọn nữa của Hy Vọng sẽ luôn theo bạn đến duốt cuộc đời... Khi giữ được hy vọng chúng ta coi như đã giữ được ngọn lửa của hoà bình, của long trung thành và tình yêu. Đừng từ bỏ con đường mà bạn đã chọn lựa và cho nó là đúng .... 

Hãy suy nghĩ tích cực ,
hãy cảm nhận say mê
Hãy hành động kiên trì
Thì thành công sẽ đến.

Hãy thắp sáng lên ngọn lửa hy vọng của bạn và những người thân yêu bạn nhé !

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

Vui vẻ đê......




ThơVần Eo


 
Tối nay Ngông thèm ăn thịt ngỗng
Có mỗi một con lại để xổng
Tiếc quá thẫn thờ Ngông chuyển ý
Thôi thì đổi món ngỗng thành heo.....


Heo nướng heo xào heo áp chảo
Ăn hoài không ngán thế mới teo
Chạy sang chị Kẹo Ngông than vãn
Hay tối mình làm thơ vần "eo"
11461.gif picture by hoalylily

Hôm qua chạy lòng vòng từng nhà một để làm thơ đối con cóc. Sáng nay sang nhà nhỏ Ngông đọc lại những bài thơ của mọi người mà cười đến chảy nước mắt.... Đó chỉ là niềm vui của những người bạn trong blog chưa một lần biết mặt cùng nhau tạo nên, chia sẽ làm cho nhau cười nhưng cũng là một kỷ niệm đáng nhớ! Hôm qua chạy nhiều quá, nên mọi người rủ nhau tụ tập nhà Kẹo để tiếp tục cuộc vui này

Đề tài của tối nay là những bài thơ con cóc có vần "eo" Gi gỉ gì gi, cái gì cũng được ...miễn là có "eo" nhé !

Wellcome tất cả mọi người ghé qua cùng tham gia cho vui. Cũng phải say sorry vì vội quá nên không qua mời ai được .

Đây  là bài thơ đầu tiên vần "eo" của kẹo ...hi......Chúc các bạn iu của kẹo có một buổi tối vui , thật vui nha


Hôm nay Kẹo làm thơ vần "eo"
Chứ nghĩa lèo tèo nhưng cố leo
Tặng các bạn iu trong blog
Trước ngày cai nghiện sẽ mang theo....

Kẹo nghiện blog giống con mèo
Đang đói chộp được miếng mỡ heo
Học hành thi cử trèo xuống dốc
Giật mình lo lắng gày tong teo

Bao lần quyết tâm chay blog
Mà lời gió lại cuốn bay vèo
Thôi thì cố gắng từ từ vậy
Kẹo cười, Kẹo onl mặt tỉnh queo
 11461.gif picture by hoalylily




Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008

Hà Lội của tôi.....

Hà Nội đã nắng rồi các bạn ơi! Thế là sau cơn mưa trời lại sáng . Chắc chỉ vài ngày nữa thôi là nước sẽ rút hết. Mừng quá !!! Nhưng để khắc phục những tổn thất, những hậu quả sau trận mưa thế kỷ này sẽ còn phải mất nhiều thời gian...

Đây là bài hát dựa theo " Hà Nội mùa vắng những cơn mưa" và những hình ảnh về Hà Nội buồn trong những ngày lụt lội. Kẹo muốn lưu giữ lại những hình ảnh đó để làm kỷ niệm về "Mưa Hà Nội".

Hãy click vào play để xem Hà Nội đã từng buồn đến thế nào nha  


Chúc các bạn iu có một tuần mới vui vẻ , học tập và làm việc thật tốt nghe  





Hà nội mùa này phố cũng như sông
Cái rét đầu đông,chân em thâm thâm trong nước lạnh
Hoa sữa thôi rơi,em tôi bơi cả chiều trên phố
Đường cổ ngư xưa,ngập tràn nước sông hồng…

Hà nội mùa này chiều không có nắng
Phố vắng nước lên thành con sông
Quán cóc nước dâng ngập qua mông
Hồ Tây, giờ không thấy bờ
Hà Nội mùa này lòng bao đau đớn
Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay
Cho đến đêm qua lạnh đôi chân
Giờ đây, lạnh luôn toàn thân

~~~~

Hà nội mùa này phố cũng như sông
Cái rét đầu đông,chân em thâm thâm trong nước lạnh
Hoa sữa thôi rơi,em tôi bơi cả chiều trên phố
Đường cổ ngư xưa,ngập tràn nước sông hồng…
Hà nội mùa này người đi nơm cá
Phố vắng nước lên thành con sông
Quán cóc nước dâng ngập qua mông
Hồ Tây, tràn ra Mỹ Đình
Hà Nội mùa này lòng bao đau đớn
Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay
Cho đến đêm qua lạnh đôi chân
Giờ đây, lạnh luôn toàn thân....

sweetqj5.gif picture by hoalylily

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2008

Hồi ức về anh.....





Một buổi chiều trời mưa tầm tã, sấm chớp to làm nó giật mình liên tục. Tự nhiên thấy trong lòng bồn chồn lo lắng. Nó đang nằm xem một bộ phim yêu thich mà không hiểu gì...linh cảm thấy một điều gì đó dường như không không bình thường

Nó cầm phone và tay run rẩy bấm lên những con số mà hàng ngày không nhìn nó cũng bấm rất chuẩn. Nó gọi về nhà, nó muốn biết ba mẹ và các em có chuyện gì không...Mẹ cầm máy, nó lúng túng nói không thành câu...

-Mẹ à...umh....

+Mẹ đây, con gái của mẹ sao thế!

-Không có gì đâu mẹ. bên này mưa to con không đi ra ngoài .Con gọi điện để nói chuyện với mẹ thôi...

Thế rồi mẹ nói

+Anh L đi rồi con à, anh ấy đã tuyệt vọng đến giây phút cuối cùng.

Nó đã khóc nức nở, nó không còn nhớ sau đó nó đã nọi gì với mẹ nữa........

Ký ức đã quay lại mười hai năm trước khi mà nó đang tung tăng, nhí nhảnh như một đứa trẻ con bay bổng trong trường ĐHSKDA, vì đó là niềm mơ ước của nó mà. Nó đã kết thân với một cô bạn học cùng người Thái Nguyên. Hai đứa ở cùng phòng trong ký túc xá của trường, tuổi cũng sấp xỉ nên thân thiết. Trước giảng đường của Trường có một cái ao (có lễ bây giờ cũng không còn nữa), hai đứa nó đêm nào cũng ngồi hóng gió, kể cho nhau cả trăm ngàn truyện trên trời dưới bể... Bạn nó bảo:

-Tớ sẽ chẳng yêu.

Nó cũng nói :

- Tớ cũng vậy

+ Xem nhé , xem nhé ....ai mà yêu trước thì sẽ phạt....

Hai đứa lại cười như nắc nẻ....Trong lòng nó tự nhủ, phải học tốt đã, kiếm tiềm giúp ba mẹ rồi mới yêu.....Lúc đó nó chưa đầy 16 tuổi....

Nó rất thân với một người anh họ nhà mẹ. Anh ấy hơn nó 4 tuổi, đẹp trai và công tử bột lắm...có lẽ vì anh may mắn được sinh ra trong một gia đình giàu có, ngày ngày chỉ biết ăn và chơi chứ không như nó. Nhưng anh lại là con người sống rất tình cảm. Anh rất thương yêu và quý mến nó, anh sẵn sàng đứng lên bảo vệ nó bất cứ khi nào nó bị người khác bắt nạt.... Nó nhớ về anh nhất là đôi hàng lông mi dài và cong vút còn hơn con gái nữa....

Thế rồi chuyện bắt đầu từ khi anh ra thăm nó ở ký túc xá của trường và nhìn thấy bạn thân nó.....

Nếu ai đó không tin vào tiếng xét ái tình thì xin hãy tin , bởi vì nó đã chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện của anh và bạn thân nó.

Lúc đó anh mới 20 tuổi . Học xong lớp 12 không thi đỗ ĐH nên chỉ ở nhà giúp ba mẹ buôn bán . Anh nổi tiếng là ăn chơi , mỗi khi  anh lướt chiếc xe hơi vù vù ngoài phố là bao người chỉ trỏ, vừa hâm mộ vừa xì xào bàn tán...Hai mươi tuổi mà anh đã trải qua nhiều mối tình hời hợt với biết bao người con gái xinh đẹp khác...có lẽ vì anh không có lòng tin vào tình yêu nên anh luôn nghĩ những người con gái đó đến với anh chỉ vì vật chất.. Chỉ đến khi gặp bạn nó , anh đã thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ ấy. Anh đã thầm thương trộm nhớ một người con gái có nét đẹp rất bình dị , không sắc xảo như mấy cô thành thị mà anh đã từng trải qua... Bạn nó cũng vậy, không cưỡng lại được sự ga lăng và vẻ đẹp bề ngoài của anh .... cũng đã trao cho anh tình yêu đầu......

Hai người yêu nhau sau đó. Nó cũng mừng vì người anh họ yêu quý đã biết yêu thực sự và có cái nhìn khách quan hơn về tình yêu.

Hai năm trôi qua, khi mà nó đã tan vỡ một mối tình thì anh và bạn nó vẫn thật sâu đậm. Anh bàn với nó chuyện đưa H (tên người bạn thân của nó) về giới thiệu với gia đình để xin cưới. Nó thấy mừng vì chuyện tình của họ dường như đã đi đến một kết thúc tốt đẹp

Nhưng.....

Ba mẹ anh đã từ chối H , họ không chấp nhận tình yêu ấy. Lí do vì  H không có bố (Bố H cũng từng vì gia đình không đồng ý, đã  từ bỏ gia đình để sống với mẹ H...sau khi mẹ H sinh được 2 anh em thì bố bị bệnh nặng qua đời ....) và một lý do quan trọng nữa là nghề nghiệp, họ cho rằng học cái nghề "xướng ca vô loài " ấy thì chỉ tội mang tiếng cho họ thôi ....Họ nhất tâm chia rẽ hai người.

Họ đã lên tìm gặp mẹ H mắng nhiếc, xỉ vả thậm tệ. Nó thấy đau lòng.....sao bác ấy không hiểu, cháu của họ cũng học cái nghề đó và người yêu của con bác cũng là bạn thân của cháu bác, ngoan ngoãn xinh đẹp....tại sao lại phải thế chứ!!!

Sau bao lần thuyết phục ba mẹ không được , anh nó đã không còn như trước nữa.... Anh lao vào cái thứ gọi là đáng ghét nhất trong xã hội để chống lại ba mẹ, để mong ba mẹ vì thế  mà động lòng chấp nhận chuyện hai người. Anh bỏ nhà đi hàng tháng, chơi bời phung phá.....và rồi anh mắc vào nghiện thứ màu trắng ấy.... Bạn nó buồn, khóc nhiều, nhiều lắm...nhưng cũng không thể nào rời xa anh, bỏ mặc anh.....

Mọi chuyện như thế diễn ra hai năm sau đó.  Ba mẹ anh vẫn một mực không lay chuyển suy nghĩ của mình.....Sao số phận lại cay nghiệt thế với một tình yêu chân thành...Nó luôn tự hỏi với lòng.... Trong bốn năm học, nó đã trải qua hai mối tình nhưng bạn nó và anh thì vẫn yêu thương nhau, chung thủy một lòng.....

Họ xáct định sẽ mãi như thế nếu như bất hạnh không xảy ra với anh. ....vì tiêm chích nhiều mà anh đã mắc vào căn bệnh thế kỷ...... trong một lần khám sức khỏe mà anh đã biết mình đã nhiễm HIV.........và.......Anh bỏ đi  không một lời để lại....

Bạn nó đau đớn, ngày qua ngày chỉ biết khóc và khóc mãi. Bao lần tìm đến nhà anh cũng chỉ nhận được câu trả lời " không biết..." 

Anh đã đi thật rồi, vĩnh viễn.... anh đi đem theo một nỗi đau và một tình yêu không bến đậu.... cũng phải đến 8 năm rồi anh nhỉ....

Anh à

Hãy yên tâm về H nhé! Bạn ấy bây giờ cũng đã có cuộc sống hạnh phúc với người chồng và một đứa con . Từ khi anh ra đi, H đã cạn kiệt đến giọt lệ cuối cùng.....Em luôn bên H và em hiểu..... Vì quá đau buồn H đã bỏ lại mọi kỷ niệm về anh, sang một đất nước xa xôi để quên đi mọi chuyện . H đã tìm thấy người bạn đời bây giờ ở đất nước Đức xa vời.......Em tưởng rằng sẽ khó lắm! nhưng H thật dũng cảm. H đã nghe anh, không một lần  khơi dậy nỗi đau để cho anh có một giấc ngủ yên lành, để anh không vì H mà cảm thấy có lỗi.....Nguyện vọng duy nhất của H là mong muốn anh được hạnh phúc cho dù anh có ở nơi đâu..........

Em cũng vậy đó......mỗi lần xem lại tấm hình xưa ....em cũng không thể ngăn lại hai dòng lệ............. Ở nơi xa vời ấy, có bao giờ anh nghĩ được giống như bây giờ em đang nghĩ về anh không.......Có lẽ không thể và em hiểu đó là một sự thiệt thòi ..... nên em không giận anh nữa đâu..... Với anh em chỉ có hai từ muốn nói , đó là....Nhớ và Thương....

Hãy hạnh phúc cho dù ở đâu anh nhé !

BarPurpleFl_1.gif picture by hoalylily




Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008

Một 1000 con hạc giấy ...




prettyswans-1.jpg image by hoalylily
 
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Các bạn chắc đã đọc câu chuyện về một chàng trai đã gấp 1000 con hạc giấy tặng người chàng yêu. Mặc dù lúc đó chàng chỉ là một nhân viên quèn trong công ty,,,, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau.
 
Rồi cho đến một hôm người yêu của chàng nói rằng nàng không thể ở bên chàng nữa, nàng sẽ đi Paris để kiếm một cuộc sống đầy đủ hơn.....và nàng chắc chắn sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại chàng. Nàng rất lấy làm tiếc......
 
Chàng không biết làm thế nào để thay đổi ý của nàng nên đành để nàng ra đi trong một nỗi đau khôn cùng, trái tim chàng tan nát...
Chàng lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng chàng đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp chàng vươn đến những điều trước đây vì thiếu nó mà nàng đã rời bỏ chàng, mà còn giúp chàng xua đuổi ra khỏi tâm trí mình một "điều gì đó" của tháng ngày xưa cũ......

Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng nhận ra đó chính là cha mẹ của nàng ngày xưa. Tình cảm trước đây chàng dành cho họ dường như sống lại. Chàng chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra chàng. Chàng muốn họ thấy rằng chàng bây giờ không còn như trước, rằng bây giờ chàng đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính là chàng, chính người mà trước đây con gái họ đã từ chối đã làm được điều đó....
 
 Đôi vợ chồng cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, chàng bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và thế là..... chàng đã gặp lại người xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho chàng, như thể thời gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn chàng từ... bức chân dung trên bia mộ. Cạnh nàng là món quà của chàng, những con hạc giấy ngày nào.... Đến lúc này chàng mới biết một sự thật:
 
"Nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc một căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó chàng sẽ làm được nhiều việc, chàng sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy nàng quyết định xa chàng. Nàng mong ước cha mẹ sẽ dặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa chàng đến gặp nàng một lần nữa, chàng có thể đem chúng về bầu bạn."

Và...........Chàng bật khóc.............
 
 
Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta. Có bao giờ ta nghĩ đến khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn bên ta nữa...... Chỉ bởi , tình yêu thật phong phú, mỗi một con người trong chúng ta có một cách yêu, thể hiện và bộc lộ tình yêu không giống nhau ..... Chàng ở trong câu chyện này đã không hiểu tình yêu của nàng dành cho chàng nhiều bao nhiêu, cũng chỉ vì nàng đã không yêu chàng như cách mà chàng mong đợi. Nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho nhau bằng tất cả những gì họ có....mà ngược lại họ đã rất yêu và và chưa hề quên nhau.....
 
 Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu . Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
Trong tình yêu chẳng có gì tồi tệ hơn để nhớ thương một người là ngồi cạnh họ và lo sợ rằng sẽ mất họ......
 
 
Không có chuyện gì tự nhiên lại muốn vu vu vơ vơ ...vớ vớ vẩn vẩn.....   Mọi người vui nhé, lúc nào cũng thật vui  và vui thật nhiều , thật nhiều nghe... .....
Đó là phong cách yêu mọi người của kẹo hi hi...
 
70.gif vien picture by hoalylily 
 
 
P/S  Singapore 7h 30' pm
 
Hôm nay kẹo bận cả ngày nên không đi thăm và trả lời comment của mọi người . Kẹo vừa post xong entry mới , định sẽ ăn xong bữa tối sẽ chạy lên nhà ôm máy đi thăm mọi người, ai dè Kẹo hậu đậu cắt quả chanh quá đà vào ngón tay mất rùi  ......Đánh chữ thật khó khăn  !!!
Chắc tối nay chỉ dám sang nhìn mọi người chút rồi về thôi.....
Buồn quá !!!
 
Sorry  các bạn yêu của kẹo .
 
Chúc các bạn một buổi tối nhiều niềm vui và hạnh phúc nha ..