Một buổi chiều trời mưa tầm tã, sấm chớp to làm nó giật mình liên tục. Tự nhiên thấy trong lòng bồn chồn lo lắng. Nó đang nằm xem một bộ phim yêu thich mà không hiểu gì...linh cảm thấy một điều gì đó dường như không không bình thường
Nó cầm phone và tay run rẩy bấm lên những con số mà hàng ngày không nhìn nó cũng bấm rất chuẩn. Nó gọi về nhà, nó muốn biết ba mẹ và các em có chuyện gì không...Mẹ cầm máy, nó lúng túng nói không thành câu...
-Mẹ à...umh....
+Mẹ đây, con gái của mẹ sao thế!
-Không có gì đâu mẹ. bên này mưa to con không đi ra ngoài .Con gọi điện để nói chuyện với mẹ thôi...
Thế rồi mẹ nói
+Anh L đi rồi con à, anh ấy đã tuyệt vọng đến giây phút cuối cùng.
Nó đã khóc nức nở, nó không còn nhớ sau đó nó đã nọi gì với mẹ nữa........
Ký ức đã quay lại mười hai năm trước khi mà nó đang tung tăng, nhí nhảnh như một đứa trẻ con bay bổng trong trường ĐHSKDA, vì đó là niềm mơ ước của nó mà. Nó đã kết thân với một cô bạn học cùng người Thái Nguyên. Hai đứa ở cùng phòng trong ký túc xá của trường, tuổi cũng sấp xỉ nên thân thiết. Trước giảng đường của Trường có một cái ao (có lễ bây giờ cũng không còn nữa), hai đứa nó đêm nào cũng ngồi hóng gió, kể cho nhau cả trăm ngàn truyện trên trời dưới bể... Bạn nó bảo:
-Tớ sẽ chẳng yêu.
Nó cũng nói :
- Tớ cũng vậy
+ Xem nhé , xem nhé ....ai mà yêu trước thì sẽ phạt....
Hai đứa lại cười như nắc nẻ....Trong lòng nó tự nhủ, phải học tốt đã, kiếm tiềm giúp ba mẹ rồi mới yêu.....Lúc đó nó chưa đầy 16 tuổi....
Nó rất thân với một người anh họ nhà mẹ. Anh ấy hơn nó 4 tuổi, đẹp trai và công tử bột lắm...có lẽ vì anh may mắn được sinh ra trong một gia đình giàu có, ngày ngày chỉ biết ăn và chơi chứ không như nó. Nhưng anh lại là con người sống rất tình cảm. Anh rất thương yêu và quý mến nó, anh sẵn sàng đứng lên bảo vệ nó bất cứ khi nào nó bị người khác bắt nạt.... Nó nhớ về anh nhất là đôi hàng lông mi dài và cong vút còn hơn con gái nữa....
Thế rồi chuyện bắt đầu từ khi anh ra thăm nó ở ký túc xá của trường và nhìn thấy bạn thân nó.....
Nếu ai đó không tin vào tiếng xét ái tình thì xin hãy tin , bởi vì nó đã chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện của anh và bạn thân nó.
Lúc đó anh mới 20 tuổi . Học xong lớp 12 không thi đỗ ĐH nên chỉ ở nhà giúp ba mẹ buôn bán . Anh nổi tiếng là ăn chơi , mỗi khi anh lướt chiếc xe hơi vù vù ngoài phố là bao người chỉ trỏ, vừa hâm mộ vừa xì xào bàn tán...Hai mươi tuổi mà anh đã trải qua nhiều mối tình hời hợt với biết bao người con gái xinh đẹp khác...có lẽ vì anh không có lòng tin vào tình yêu nên anh luôn nghĩ những người con gái đó đến với anh chỉ vì vật chất.. Chỉ đến khi gặp bạn nó , anh đã thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ ấy. Anh đã thầm thương trộm nhớ một người con gái có nét đẹp rất bình dị , không sắc xảo như mấy cô thành thị mà anh đã từng trải qua... Bạn nó cũng vậy, không cưỡng lại được sự ga lăng và vẻ đẹp bề ngoài của anh .... cũng đã trao cho anh tình yêu đầu......
Hai người yêu nhau sau đó. Nó cũng mừng vì người anh họ yêu quý đã biết yêu thực sự và có cái nhìn khách quan hơn về tình yêu.
Hai năm trôi qua, khi mà nó đã tan vỡ một mối tình thì anh và bạn nó vẫn thật sâu đậm. Anh bàn với nó chuyện đưa H (tên người bạn thân của nó) về giới thiệu với gia đình để xin cưới. Nó thấy mừng vì chuyện tình của họ dường như đã đi đến một kết thúc tốt đẹp
Nhưng.....
Ba mẹ anh đã từ chối H , họ không chấp nhận tình yêu ấy. Lí do vì H không có bố (Bố H cũng từng vì gia đình không đồng ý, đã từ bỏ gia đình để sống với mẹ H...sau khi mẹ H sinh được 2 anh em thì bố bị bệnh nặng qua đời ....) và một lý do quan trọng nữa là nghề nghiệp, họ cho rằng học cái nghề "xướng ca vô loài " ấy thì chỉ tội mang tiếng cho họ thôi ....Họ nhất tâm chia rẽ hai người.
Họ đã lên tìm gặp mẹ H mắng nhiếc, xỉ vả thậm tệ. Nó thấy đau lòng.....sao bác ấy không hiểu, cháu của họ cũng học cái nghề đó và người yêu của con bác cũng là bạn thân của cháu bác, ngoan ngoãn xinh đẹp....tại sao lại phải thế chứ!!!
Sau bao lần thuyết phục ba mẹ không được , anh nó đã không còn như trước nữa.... Anh lao vào cái thứ gọi là đáng ghét nhất trong xã hội để chống lại ba mẹ, để mong ba mẹ vì thế mà động lòng chấp nhận chuyện hai người. Anh bỏ nhà đi hàng tháng, chơi bời phung phá.....và rồi anh mắc vào nghiện thứ màu trắng ấy.... Bạn nó buồn, khóc nhiều, nhiều lắm...nhưng cũng không thể nào rời xa anh, bỏ mặc anh.....
Mọi chuyện như thế diễn ra hai năm sau đó. Ba mẹ anh vẫn một mực không lay chuyển suy nghĩ của mình.....Sao số phận lại cay nghiệt thế với một tình yêu chân thành...Nó luôn tự hỏi với lòng.... Trong bốn năm học, nó đã trải qua hai mối tình nhưng bạn nó và anh thì vẫn yêu thương nhau, chung thủy một lòng.....
Họ xáct định sẽ mãi như thế nếu như bất hạnh không xảy ra với anh. ....vì tiêm chích nhiều mà anh đã mắc vào căn bệnh thế kỷ...... trong một lần khám sức khỏe mà anh đã biết mình đã nhiễm HIV.........và.......Anh bỏ đi không một lời để lại....
Bạn nó đau đớn, ngày qua ngày chỉ biết khóc và khóc mãi. Bao lần tìm đến nhà anh cũng chỉ nhận được câu trả lời " không biết..."
Anh đã đi thật rồi, vĩnh viễn.... anh đi đem theo một nỗi đau và một tình yêu không bến đậu.... cũng phải đến 8 năm rồi anh nhỉ....
Anh à
Hãy yên tâm về H nhé! Bạn ấy bây giờ cũng đã có cuộc sống hạnh phúc với người chồng và một đứa con . Từ khi anh ra đi, H đã cạn kiệt đến giọt lệ cuối cùng.....Em luôn bên H và em hiểu..... Vì quá đau buồn H đã bỏ lại mọi kỷ niệm về anh, sang một đất nước xa xôi để quên đi mọi chuyện . H đã tìm thấy người bạn đời bây giờ ở đất nước Đức xa vời.......Em tưởng rằng sẽ khó lắm! nhưng H thật dũng cảm. H đã nghe anh, không một lần khơi dậy nỗi đau để cho anh có một giấc ngủ yên lành, để anh không vì H mà cảm thấy có lỗi.....Nguyện vọng duy nhất của H là mong muốn anh được hạnh phúc cho dù anh có ở nơi đâu..........
Em cũng vậy đó......mỗi lần xem lại tấm hình xưa ....em cũng không thể ngăn lại hai dòng lệ............. Ở nơi xa vời ấy, có bao giờ anh nghĩ được giống như bây giờ em đang nghĩ về anh không....

...Có lẽ không thể và em hiểu đó là một sự thiệt thòi ..... nên em không giận anh nữa đâu..... Với anh em chỉ có hai từ muốn nói , đó là....Nhớ và Thương....