Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2008

Cô Gái Và Nụ Hoa Hồng

John Blanchard đứng bật dậy khỏi băng ghế, vuốt thẳng quân phục, và chăm chú nhìn vào đám đông đang chen chúc vào Trạm Xe Hỏa Grand Central. Anh tìm cô gái có trái tim mà anh đã quen biết từ lâu, nhưng chưa hề gặp mặt, cô gái với nụ hoa hồng.

Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt một lần, anh đã chú ý đến nàng cách đó mười ba tháng tại một thư viện của tiểu bang Florida, khi dang lấy một quyển sách từ trên kệ xuống anh đã cảm thấy bị thu hút, không phải vì những nét chữ in trong quyển sách, mà là dòng chữ ghi chép bằng bút chì bên lề quyển sách. Nét chữ viết tay mềm mại bộc lộ một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt

Ở bìa trước, chàng chợt thấy tên chủ nhân của quyển sách, Cô Hollis Maynell. Sau một khoảng thời gian và quyết tâm cố gắng chàng đã tìm được địa chỉ của nàng. Nàng sống ở thành phố New York. Chàng viết thư gửi nàng để tự giới thiệu mình và xin nàng phúc đáp. Qua hôm sau thì chàng đã lên đường phục vụ quân đội trong Thế Chiến Thứ Hai

Trong khoảng một năm kế tiếp và một tháng sau đó, họ đã dần dà quen biết nhau qua thư tín. Mỗi lá thư là một hạt mầm gieo giống vào một trái tim tràn đầy nhựa sống. Một chuyện tình lãng mạn đã nẩy nở. Blanchard xin nàng một bức ảnh, nhưng nàng khước từ.

Nàng cảm thấy rằng nếu chàng thực sự quan tâm đến nàng, thì dung nhan của nàng ra sao cũng không còn quan trọng nữa

Rồi cuối cùng đến ngày chàng trở về từ chiến trường Âu Châu, họ đã hẹn ngày gặp nhau lần đầu - lúc 7 giờ tối tại trạm xe hỏa Grand Central ở New York. “Anh sẽ nhận ra em,”, nàng viết, “bằng một bông hoa mà em cài trên đầu. " Vì vậy đến 7 giờ chàng đã có mặt tại trạm xe hỏa để tìm cô gái với trái tim mà chàng đã yêu, nhưng chưa hề gặp mặt.......

Tác giả để cho viên thiếu úy Blanchard kể tiếp như sau:

"Một cô gái trẻ đang đi về phía tôi, thân hình thon cao và gầy. Mái tóc vàng óng của nàng vén cong sau đôi tai xinh xắn; đôi mắt nàng xanh biếc như hoa. Đôi môi và chiếc cằm của nàng có một chút cương nghị, và trong bộ đồ suit màu xanh nhạt lá nàng như mùa xuân bừng sống dậy. Tôi bắt đầu tiến về phía nàng, và hầu như quên hẳn, cũng không để ý rằng nàng không hề cài hoa như đã viết trong thư

Lúc tôi bước tới, một nụ cười thách thức nhếch mép cong trên môi nàng, “Đi chung đường tôi à,sao cứ theo tôi hoài vậy hở anh thủy thủ?”, nàng nói nhỏ.....Không cưỡng lại được tính tò mò, tôi tiến thêm một bước đến gần nàng, và ngay lúc đó thì tôi cũng nhìn thấy Hollis Maynell......

Người phụ nữ này đứng ngay sau lưng nang......

Một phụ nữ vào lứa tuổi quá tứ tuần, có mái tóc bạc vén gọn dưới một chiếc nón cũ kỹ. Bà hơi tròn trĩnh, đôi chân phì nặng trĩu trong đôi giầy gót thấp. Cô gái trong bộ suit màu xanh lá đã nhanh chân đi xa dần....... Tôi cảm thấy tim tôi đã bị chẻ ra làm đôi, vì nỗi ước vọng tha thiết muốn đuổi theo cô gái kia, nhưng nỗi mong nhớ sâu đậm về người phụ nữ có tâm hồn đã làm bạn đồng hành với tôi và nâng đỡ tinh thần của chính tôi trong suốt thời gian qua đã giữ chân tôi lại. Và bà đứng đó. Da mặt hơi tái, khuôn mặt đầy đặn lộ vẻ nhân từ và thông cảm, đôi mắt xám của bà long lanh phúc hậu và ấm áp. Tôi đã không lưỡng lự. Những ngón tay tôi bấu chặt vào quyển sách bìa da xanh cũ của nàng mà tôi dùng làm dấu hiệu để cho nàng nhận ra tôi theo thỏa thuận trong thư.....

Đây sẽ không còn là tình yêu nữa, mà nó sẽ là một cái gì rất quý báu, có lẽ là một cái gì đó quý giá hơn tình yêu, một tình bạn mà tôi đã và sẽ phải luôn biết ơn mãi mãi.......

Tôi đứng thẳng người chào bà và đưa ra quyển sách cho bà, dù rằng khi tôi cất tiếng nói tôi đã cảm thấy nghẹn cổ họng vì nỗi cay đắng thất vọng. “Tôi là Thiếu úy John Blanchard, và chắc bà là Cô Maynell. Tôi rất vui mừng là bà đã đến gặp tôi. Xin mời bà đi dùng cơm tối nhé!

Gương mặt của người đàn bà ấy chợt rạng rỡ lên một nụ cười rộng lượng. “Bác không biết chuyện này ra sao cả, con ạ,” bà trả lời, “nhưng cô gái trẻ trong bộ suit màu xanh lá vừa mới đi ngang qua, cô ấy đã năn nỉ bác phải cài nụ hoa này lên đầu của bác. Và cô ấy nói nếu con mời bác đi ăn tối, thì bác phải đi và nói cho con biết rằng cô ấy đang đợi con trong nhà hàng to lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cách thử người!!!”

Đây không phải là chuyện khó hiểu, và thật thán phục về chủ ý khôn ngoan của cô Maynell. Bản tính chân thật của tâm hồn chỉ được nhận thấy qua cách ứng xử với người không có nhan sắc.....

Và cuối cùng họ đã.... happy ending

Đây là nguyên bản Anh Ngữ “The People With The Roses” trong tác phẩm “And The Angels Were Silent” by Max Lucado

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét