Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2010

Có phải ...




Có phải....

Quá bồi hồi niềm vui quay trở lại
Cuốn băng trôi giọt nước mắt cô đơn
Niềm hạnh phúc bỗng tràn về thơm ngát
Lòng vui ca...chẳng thấy nữa...giận hờn

Có phải người đến tặng em bài hát
Mang hương tình của yêu dấu mùa xuân
Không hẹn hò, không một lời khao khát
Mà ấm nồng...những dịu ngọt...tơ vương


Có phải người lạc vào mơ đụng khẽ
Làn môi em... giờ êm ái... lạ thường...




Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

Vu vơ 7






Vu vơ 7

Em nén lòng để không nói yêu anh
Dù rất nhớ vô vàn là em nhớ
Quá yêu anh , bỗng để lòng lo sợ
Lỡ nói rồi , làm anh giận... anh ơi...
Có những chiều hồn lạc bước chơi vơi
Em thẫn thờ giữa khung trời kỷ niệm
Êm ấm xưa vẫn còn nguyên màu nhiệm
Giọt ái tình vẫn ngọt dịu.....câu thơ....
Có cuộc tình....  lóng lánh tựa giấc mơ
Nhớ thương anh, dệt thành thơ em viết
Ước sao anh hiểu lòng em tha thiết
Mộng tình duyên vẫn thắm nở ...yêu kiều...
Có những khi muốn nói thật là nhiều
Lòng vòng mãi rồi giận mình...ngốc thế !
Nhớ anh hơn.... đêm về vương ngấn lệ
Lại âm thầm... mộng một... giấc mơ tươi
Có một tình yêu..... làm em thắm nụ cười
Là mối tình...
chỉ một mình......  
em hiểu..............






Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2010

Hình ọp Tết 2010






Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket
< Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket







Hẹn gặp nhé !






Tạm biệt....

Sau hội ngộ lời chia tay phải nói
Một tuần trôi còn lại nỗi nhớ nhung
Khi gặp nhau trao ánh mắt tủi mừng
Giờ tạm biệt ngập ngừng trong im lặng

Ta lại về nơi hai mùa mưa nắng
Chưa một lần thấy hơi ấm mùa xuân
Nơi đầy ắp những vất vả gian truân
Nỗi cô đơn ... trải theo ngày theo tháng ...

Vẫn biết rằng đêm qua ngày sẽ sáng
Xuân đi rồi hè lại đến rất nhanh
Hợp rồi tan điều ấy rõ rành rành
Sao ta ngốc , cứ để sầu vương mắt....

Tạm biệt nhé! dù lòng đau như cắt
Đành xa thôi Hà Nội mến yêu ơi
Dù trong ta muốn nói biết bao lời
Mà nghẹn lại... 
                         chỉ hai từ ...
                                            " TẠM BIỆT"

Thật là chẳng có gì buồn hơn bằng những cuộc chia ly... Dù biết đó là điều hiển nhiên , điều mình bắt buộc phải làm và đã quá quen thuộc rồi vậy mà vẫn .....




Bài thơ chỉ là lời giới thiệu và sau đây là một vài chuyện vui đầu năm của Kẹo 

Có hẹn



Như đã hẹn với anh Hai Run là mồng hai Tết sẽ có vụ ọp ẹp . Năm nay bố chồng Mai mất gần những ngày giáp Tết nên Mai không dám đi đâu . Anh Hai nói thôi thì tới nhà Mai chơi cho Mai đỡ buồn vậy .


Tối mồng một, hai anh em đã thống nhất với nhau là 8h30 sáng mồng hai gặp , đến thăm bố mẹ Kẹo rồi mới tới nhà Mai . Vậy mà ông anh này thay đổi như chong chóng ấy , mới 5h sáng đã í ới nt , đt : "7am anh có mặt ở HN, đi ăn sáng cùng anh ko? " Thiệt tình ... mình là người rất chi là đúng giờ rồi , quen được ông anh còn đúng giờ hơn cả dự đoán nữa 

Không hẹn

Bước chân vào nhà , câu nói đầu tiên của bố mẹ và mấy em là : " Uả ai mà quen lắm ! " rồi mới : "À....à...à.....   " . Kẹo không báo trước cho gia đình nên hôm ấy thật vui , có chút bất ngờ , có chút gì đó thật ấm áp

Khi bố mẹ biết Kẹo có Blog thì hầu như ngày nào cũng dành thời gian xem con gái sống ra sao , buồn vui thế nào , bạn bè có ai "gì gì" không hì.... Hồi đầu mẹ và bố chắc cũng buồn lắm nhưng bố nói " Con hãy sống thật với lòng mình , nhờ có Blog của con mà bố mẹ đã hiểu con gái mình nhiều hơn......

Bất ngờ

Tới nhà Mai hôm ấy ngoài hai anh em còn có cả Bẹt , bạn thân Kẹo và Chí (Phèo) , em trai Kẹo. Lần đầu anh Hai và Mai mới gặp Bẹt nhưng Kẹo vui lắm bởi câu chốt khi chia tay đó là : " Không ngờ Bẹt dễ thương và dễ gần đến thế ! khác hẳn những gì thấy trên Blog , ngọt có khi còn hơn cả em Kẹo nữa "

Hình ọp mồng hai Tết ở   Đây nè  





Thứ Tư, 17 tháng 2, 2010

Xuân nhớ anh !






XUÂN NHỚ ANH !


Anh biết không xuân này mang nỗi nhớ
Ở quê nhà mà hồn mải bay xa
Đáng lẽ ra phải vui lắm anh à
Cùng gia đình , bạn bè ... bao thương mến

Anh biết không khi mùa xuân vừa đến
Phút Giao Thừa lời nguyện chúc đầu tiên
Gửi tới anh , người của giấc mơ hiền
Luôn vui nhé , thành công và hạnh phúc.

Anh biết không lòng em đang thúc giục
Nói đi nào.... những lời nói yêu thương
Giống khi xưa ...chớ để lệ vấn vương
Đừng cố nén cho tìm sầu thêm úa.

Anh biết không khi lòng em đã hứa
Thì im lìm là càng nhớ càng yêu
Hồn càng lạc vào chốn vắng phiêu diêu
Là em càng nhớ yêu anh đằm thắm.

Anh biết không cuộc tình dù... xa lắm...
Nỗi nhớ làm... hồn đôi lúc ngổn ngang
Tim nhói đau... như giữa cảnh thu tàn
Nhưng êm ái vẫn không gì so được.

Anh biết không lòng của em thầm ước
Được cùng anh trong hơi ấm mùa xuân
Con đường yêu sẽ in dấu bước chân
Của đôi lứa bên nhau tìm hạnh phúc.

Anh biết không ngọn đèn đường đang thức
Một mình em ... giữa chốn thực ... không anh ....

Hà Nội mồng 3 Tết 2010








Thứ Tư, 10 tháng 2, 2010

Chúc mừng năm mới



Mừng Năm
Canh Dần 2010

Chúc cho Tân Xuân được sum vầy
Bạn bè gia quyến thật khỏa khuây
bạn cùng vui niềm hạnh phúc
Trong lòng rộn rã tựa trên mây

Ngoài đời nhộn nhịp đón Xuân sang
Blog chúng ta cũng sẵn sàng
Một entry nhỏ mừng Xuân mới
Năm Dần sức khỏe với an khang

Mới đây cũng đã một năm trôi
Vạn lời muốn tỏ ... rồi lại thôi ....
Sự việc đã qua... qua đi nhé!
Như ý , phát tài ... hãy lên ngôi

Happy, healthy & prosperous New Year to all





Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2010

Mùi Tết xưa





Không khí những ngày cuối năm dịu nhẹ, đâu đâu cũng nghe nhạc xuân rộn rã làm lòng thấy nao nao khó tả, nhớ nhà quá ! Ước gì bây giờ đang được ở Quê Hương nhỉ , thể nào nó cũng đi sắm một cái Tết cho ra trò.

Chiều qua rảnh rỗi cả buổi lang thang đi chợ Tết , nhìn dòng người chen lấn mua cái này chọn cái kia mà thấy xốn xang khi nghĩ đến bố mẹ và các em ở nhà có lẽ cũng đang như thế ! nhưng chỉ biết thở dài vì tiếc thôi, vậy mới biết sự thiệt thòi của người ở xa như mình.

Chỉ còn một ngày nữa là tiễn ông Táo về trời. Nhanh thật, hồi còn ở VN nó lúc nào cũng cùng một người bạn rủ nhau đi chợ rất sớm để mua đồ lễ, nào hoa quả , gà , xôi , vàng mã lỉnh kỉnh và cả ba chú cá chép thật xinh. Hôm ấy là một ngày bận rộn nhưng tâm trạng thì vui và háo hức lắm!Cúng xong xuôi nó hí hửng mang cá đi thả ở hồ Thủ Lệ , nhìn chúng quẫy lên rồi bơi theo dòng nước mới mỉm cười , vậy là xong một ngày ông Công, ông Táo. Sau đó là những ngày tiếp theo bận tối mặt mũi. Nhớ nhất là khi còn được ở với Bố mẹ. Mẹ sẽ phân công việc cho từng người , nó là chị cả nên hay bị đi mang quà Tết biếu họ hàng, làng xóm láng giềng , mấy em thì dọn quét , lau chùi nhà cửa rồi tới 28 Tết cùng nhau đi chợ chọn hoa.

Năm nào nhà nó cũng tự gói bánh chưng, mẹ nói không đặt mua ở ngoài vì thứ nhất là không theo ý mình và quan trọng hơn là nhà mình ai cũng khéo tay cả hì.... Nó gói bánh đẹp và vuông vắn lắm! Ngày xưa còn ông nội thì chẳng ai gói đẹp và nhanh được bằng ông. Bây giờ là bố, bố gói bánh thật vuông thật mượt, và cũng phải nhắc tới người gói xấu khủng khiếp nhất là em trai nó , hic..... nghĩ đến hình dạng cái bánh em gói thôi cũng phì cười rồi. Vì vậy bố chỉ cho em gói một cái cho riêng em tự thưởng thức , nhưng thực là khi bóc cái bánh ấy thì ai cũng xắn một miếng ăn để khuyến khích em . Ôi tự dưng nhớ quá mùi ấm áp của đêm luộc bánh, cả nhà xúm lại tám chuyện bên nồi bánh xôi ùng ục, nước trào ra ướt mấy thanh củi đang cháy rừng rực phía dưới thùng bánh, mùi lá, mùi bánh, mùi khói... thơm phức không thể nào quên được....

Tết xưa càng vui hơn bởi mùi pháo. Đêm Giao Thừa cùng lúc rộn rã lên nhũng tiếng kêu lẹt đẹt rồi giòn tan với cái mùi khói sao mà thơm thế! Cái cảm giác của sáng mồng một khi vừa mới thức dậy mở toang cửa sổ đón nàng xuân vào nhà thật là lạ, rồi thỉnh thoảng lại nghe tiếng "đòang" của một một quả pháo đùng làm nó đứng cả tim, thể nào ai đó cũng bị nó lẩm bẩm thầm mắng chưa sáng đã làm nó giật mình.... Mồng một mẹ dậy thật sớm, một mình mẹ chuẩn bị đồ cúng xếp lên bàn thờ tổ tiên, rồi mới gọi cả nhà cùng thắp hương và chúc tụng nhau. Thích ghê ấy được ngắm nhìn những gương mặt vui tươi của mọi người trong những ngày Tết, ai ai cũng nở nụ cười tươi kèm theo những lời chúc may mắn, an lành. Đến nhà nào cũng được nếm đủ thứ bánh mứt mà mỗi khi nhớ đến lại thấy nhớ cồn cào. Đó không phải là những loại bánh kẹo cao cấp như bây giờ nhưng chưa bao giờ nó cảm nhận được vị ngọt ngon tuyệt vời như những chiếc bánh kẹo ngày Tết tuổi ấu thơ.

Tết lại sắp đến rồi .... nhớ quá đi thôi mùi Tết xưa ....





Thứ Hai, 1 tháng 2, 2010

Đừng buồn anh nhé !





Đừng buồn
       anh nhé !
 


Hãy đừng để , buồn vương lòng anh nhé !
Đừng làm mình mệt mỏi bởi suy tư
Chỉ tại em yêu anh quá thành hư
Nên anh à, đừng buồn em đau lắm !

Anh đừng buồn mà vui cười trong nắng
Cho xuân về tươi thắm nở trên môi
Ngốc của anh cũng đã biết lỗi rồi
Không bao giờ giận hờn, ghen anh nữa

Anh đừng buồn vì ta nào có hứa
Chỉ là em ôm giấc mộng yêu thương
Muốn cùng anh trên suốt mọi nẻo đường
Hình với bóng mãi bên nhau trìu mến

Anh đừng buồn thuyền em không cặp bến
Duyên không thành em chấp nhận anh ơi
Chỉ ao ước luôn được thấy anh vui
Em xa xôi cũng không hờn định mệnh

Anh đừng nhé đừng để lòng chống chếnh
Đừng lặng lẽ riêng mình nữa nghen anh
Đừng thở dài hiu quạnh dưới trăng thanh
Đừng day dứt cho hồn mình .....  lạc lõng

Hãy đừng buồn đừng vì em thất vọng
Sẽ làm mưa ướt lạnh mắt em anh .......


Vậy là một tuần đã trôi qua, thật không ngờ Kẹo có thể xa anh Blog đến một tuần... Thế mới biết khi phụ nữ giận thì còn hơn STHĐ ấy, nghĩ lại thấy mình còn hãi mình nữa là anh Plus. Một tuần khép mình lại chỉ ở nhà để tự kiểm điểm và nghĩ trên trời dưới biển đủ kiểu. Đôi lúc còn nghĩ, có phải vì mình yêu anh Plus thật không, hay chỉ là do tính mình ích kỷ cố chấp... Nhưng cuối cùng thì cũng tìm ra câu trả lời và vực mình dậy . Dù là Beta, Bê tây tông hay Plus gì gì đi chăng nữa... thì cũng thế mà thôi. Kẹo vẫn yêu Blog và sẽ cố gắng thích nghi với " đồng chí " mới , mong là mọi chuyện sẽ ổn định và không làm mọi người trong ngôi nhà Blog thân thương thất vọng bởi sự thay đổi này..

Một tuần giận mình , nhớ anh Blog và nhớ mọi người lắm lắm