Đã gần mười năm trôi qua , một khoảng thời gian có thể làm nhiều thứ thay đổi ... mà tình cảm của em dành cho anh thì vẫn còn đây, nguyên vẹn như xưa...Em đang ngồi lặng lẽ trước bờ biển rộng, đang sống trong những kỉ niệm của chúng mình..... biển hôm nay lặng lẽ, hình như nó cũng hiểu được tâm trạng và nỗi niềm của em suốt mười năm qua....nên nó không gào thét làm em thêm đau lòng...
Anh yêu! anh còn nhớ không? Ngày mình gặp nhau đầu tiên ấy? Đó là ngày em bị ốm phải nằm viện. Số phận đưa đẩy thế nào mà anh lại là bác sĩ chữa trị cho em. Lúc đó em chỉ là cô sinh viên trẻ sang Singapore du học, còn anh thì đã làm bác sĩ ở bệnh viện nổi tiếng ở nước này. Ấn tượng đầu tiên nhìn thấy anh là anh có vẻ lạnh lùng nhưng rất đẹp trai và... rất hiền. Không hiểu sao trái tim của em như loạn nhịp khi thấy anh bước vào phòng khám, em đã cố nói tiếng Anh lưu loát để tạo cho anh ấn tượng đẹp, nhưng thật bất ngờ , anh đã trả lời em bằng tiếng Việt tuy rằng không rõ lắm! Sau này em mới biết , anh là người Việt nhưng sinh ra và lớn lên ở Canada .
.....Lần gặp đó..... em đã mong đến lần gặp tiếp theo....
Những ngày sau, mình nói chuyện với nhau nhiều hơn, anh đã dạy em thêm Anh ngữ và đổi lại em dạy anh thêm tiếng quê hương. Khi ra viện, mình đã hẹn hò . Cũng như những đôi tình nhân khác, mình thường xuyên đi ăn tối, nắm tay nhau dạo trên bờ biển , xem phim, thăm bạn bè.... Nhưng có một điều luôn làm em thắc mắc đó là , anh chưa một lần nói với em rằng "Anh yêu em!"
Mọi chuyện chắc có lẽ mãi như vậy nếu như không có ngày sinh nhật của anh. Vì em không đủ tuổi đi bar hay discotheque nên anh đã tổ chức sinh nhật ở biển. Em đã cùng anh chuẩn bị party thật chu đáo. Trước bạn bè anh, anh luôn tỏ ra quan tâm và chăm sóc em như một người yêu thực sự... Em thấy hãnh diện và vô cùng hạnh phúc trong những giây phút tuyệt vời đó anh biết không....
Buổi tiệc tan, mọi người ra về, chỉ còn lại mình em và anh trong cái lều vải màu xanh nhỏ nhắn mà mình dựng trước đó. Anh đã gục đầu vào vai em... "!!!"... không nói gì cả.....cứ thế và cứ thế ....mình đã ngồi với nhau vậy đó ...... thật lâu...Tim em như loạn nhịp... em thèm được anh âu yếm, khao khát ở anh nụ hôn đầu... Vậy mà .... anh im lặng!!! Em cảm nhận nỗi suy tư, nghĩ ngợi qua tiếng thở dài của anh.... nhưng lại không thể đoán ra là điều gì.... Anh cầm tay em bóp nhẹ......Em chỉ lờ mờ nhận thây rằng anh cũng thích em, nhưng chẳng thể nào giải thích nổi sao anh cứ thế....mãi lặng lẽ.....
Cuối cùng thì...
Tình yêu của em đối với anh đã cho em cam đảm thốt lên 3 từ ấy" Em yêu anh!" Vâng ! Em đã nói với anh câu mà từ lâu rồi em muốn nói " Em thực sự rất yêu anh!"
Và...mình đã thuộc về nhau ........
.....
Em không hề ân hận, cho đến giờ phút này em cũng chưa từng một giây phút nào ân hận về những việc mình đã làm . Những ngày sau đó, em hạnh phúc vô cùng vì thấy anh quan tâm đến em nhiều hơn, anh thích nắm tay em đi dạo bờ biển những ngày cuối tuần , đi uống cafe và nghe nhạc buổi tối...rảnh là lại alo, sms cho em hoài.... nhưng dù thế .... anh vẫn chưa khi nào thốt lên lời em mong muốn :"Anh yêu em!"
Em đã cố, cố gắng thật nhiều để làm anh vui, để làm anh yêu thích em hơn, để mong một ngày nào đó anh sẽ nói với em những lời yêu thương mong chờ... Nhưng mà sự cố gắng của em dường như bất lực... 3 năm thấm thoát qua rồi mà anh vẫn chưa một lần nói điều ấy với em ....
Dù vậy mà em vẫn không thể dời xa anh .
Rồi , cái ngày em không mong chờ cũng đến... Hôm đó em đưa mấy người bạn VN đi thăm quán Bar ở Sing, nơi mà đã có lần anh đưa em đến. Khi bước vào phòng, nhưng điệu nhạc ồn ào, những ánh sáng lập lòe nhức mắt, cũng đủ để cho em nhận ra anh... Anh đang đứng đó, vẫn dáng dấp cao và đẹp trai ... chỉ một điều khác lạ, một điều... "anh đang ôm và hôn đắm đuối một đàn ông khác " Em qụy xuống, không thể ngượng dậy nổi, trái tim em như đang bị ai đó dày vò rướm maú ...đau đớn đến tột cùng... và ....em không còn nhớ gì nữa...
Khi em tỉnh dậy, em đã nằm trong bệnh viện nơi anh làm việc, anh ngồi bên em, nắm bàn tay em..... em thấy xa lạ..... Sao thế chứ! Đau đớn làm em nín lặng , em cũng không biết bắt đầu phải nói với anh từ đâu.... Thôi thì khóc, khóc đi để mà hy vọng nước mắt sẽ trôi đi nỗi đau đớn này....Thế là em òa lên khóc nức nở.....
Bao nhiêu ngày trôi qua, em không muốn gặp anh, em đã dành cho mình một thời gian dài để suy nghĩ ....và cuối cùng thì em đã để anh ra đi..... Em nhận ra rằng lỗi không phải ở anh, anh thực ra là người đáng thương hơn đáng giận. Chỉ tại em thôi, chỉ vì yêu anh tha thiết, mãnh liệt quá, em đã không để anh có cơ hội nói lên lời từ chối ...
Thât khó tin là em đã vượt qua những tháng ngày đau khổ đó. Em đã từng đến biển , nơi và mình đã có với nhau bao kỷ niệm tuyệt vời để nghĩ đến cái chết, chết có lẽ tốt hơn anh nhỉ? Vì chỉ có thế thì tình yêu của mình sẽ trở thành trọn ven....Nhưng rồi, em đã vực dậy và đứng lên được, em đã cố gắng vượt qua tất cả để tiếp tục với cuộc sống mà em biết sẽ mãi mãi không còn có anh.....
Mình đã chia tay nhau như thế! Có lẽ vì thương em nên anh đã không còn sống và làm việc ở đây nữa.... em không biết giờ này anh đang ở Canada, VN hay đất nước xa xôi nào khác, cuộc sống hiện giờ ra sao....nhưng anh yêu ơi! dù ở đâu đi chăng nữa cũng cố gắng sống thật hạnh phúc anh nhé! vì hạnh phúc của anh là niềm vui của em, và đó cũng là ước nguyện cuối cùng của em dành cho anh.....
Những kỷ niệm về anh quá sâu đậm nên em cũng không muốn rời xa đất nước này...... em đang tự hỏi...... bây giờ và cả những tháng ngày sau..... em có thể nào yêu ai được trọn ven như đã từng yêu anh không......
(Đó chỉ là chuyện của một người bạn chứ không phải của Kẹo đâu nha )